Ân Ngọc Dao lấy bộ quần áo chiếm diện tích trong túi ra, lại nhét mấy thứ này vào, trong túi vẫn cứ căng phồng như cũ, nhưng mà trọng lượng lại nặng hơn trước kia rất nhiều.
Cô soi gương kiểm tra, thấy không lộ sơ hở gì mới đi ra ngoài.
Quay về lại đợi thêm một lúc, Kim Vọng Thư đã viết xong danh sách, Ân Ngọc Dao cầm lên xem, quả nhiên hơn hai mươi cuốn sách cổ mà cô nhặt được cũng đều là của thầy Kim, nhưng cô còn để sót hơn bốn mươi cuốn.
Kim Vọng Thư đậy nắp bút máy lại, nhẹ giọng nói: “Những tiểu thuyết thời dân quốc kia thì không có gì, mất thì mất, nhưng mà mấy cuốn sách này gần như đều là bản đơn lẻ, nếu như tìm không thấy vậy coi như là mất thật luôn.”
“Ông cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Ân Ngọc Dao cất sổ ghi chú đi, thuận tiện lấy mấy thứ đồ trong túi ra nói: “Tôi cũng không có thứ gì tốt để mang cho ông, chỉ có mấy thứ ăn uống hằng ngày thôi, ông đừng chê. Còn có túi trà này nữa, ông cứ giữ uống cho đỡ thèm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây