Xe dừng lại, người trong cửa hàng bán sách đều nhìn sang, dù sao thì ở thời đại này, xe hơi vẫn là thứ rất hiếm thấy.
Ân Ngọc Dao xuống xe, đi vào chào hỏi với người đã giữ sách giúp cô: “Đồng chí, tôi đến lấy sách, cảm ơn cô.”
Người bán hàng lập tức nhiệt tình cười đáp lại, sau đó cúi xuống quầy lấy hết toàn bộ sách đã được dùng giấy dai gói kỹ lưỡng ra, hết cuốn này đến cuốn khác lại tới cuốn kia, chồng thành một chồng cực cao.
Lý Thu Sinh nhìn đống gói giấu đồ sồ kia, cổ cứng đờ xoay lại nhìn về phía Ân Ngọc Dao: “Rốt cuộc cô đã mua bao nhiêu thứ thế?”
Ân Ngọc Dao lộ ra vẻ mặt vô tôi: “Tôi đã nói là tôi không thiếu sách để đọc rồi mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây