Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 159:

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy rằng thời dân quốc có rất nhiều tranh mô phỏng, nhưng xét từ tuổi đời của trang giấy, Ân Ngọc Dao cảm thấy xác suất nó là bút tích thật rất lớn.

Tay Ân Ngọc Dao phát run, đây là đồ sưu tầm của cao thủ chơi đồ cổ nào thế, không có bức nào là không nổi tiếng. Cô vô cùng may mắn vì hôm nay mình đã đi đến trạm phế phẩm, nếu không mấy bức tranh chữ này có khả năng sẽ biến thành bột giấy, cũng có khả năng sẽ trở thành đồ nhóm lửa chân chính.

Cũng không biết mớ tranh chữ kia là bị lục soát được rồi vứt ở nơi đó, hay là chủ nhân cảm thấy không giữ được chúng nó, lại sợ gánh vác nguy hiểm nên chủ động lại đây bán đi. Cho dù là vì lý do gì thì Ân Ngọc Dao đều vô cùng may mắn vì người ở trạm thu hồi phế phẩm và người đi thu chúng nó về đều không hiểu biết gì, thậm chí đều không có hứng thú về tranh chữ, cho nên bọn họ mới không mở chúng nó ra, làm cho những bức tranh chữ quý hiếm này không bị hư hao gì hết,

Quá may mắn! May mắn tỉnh Sơn Bắc không thích lãng phí, cho dù là sách vỡ và tranh chữ thuộc “tứ cựu”, là khối “u ác tính” thì cũng không tùy ý thiêu hủy lãng phí, đều phải đưa đến trạm thu mua phế phẩm, mỗi năm lại tập trung đưa đến nhà máy tạo giấy đánh thành bột giấy. Nếu như bị tùy ý đốt quách đi như những nơi khác, không biết sẽ làm người ta đau lòng đến mức nào nữa.

Hiện tại Ân Ngọc Dao không có hứng thú gì với chuyện dạo cửa hàng bách hóa nữa, trong lòng thầm tính chờ ngay mai đến tòa soạn xong lại chạy đến trạm thu mua phế phẩm lần nữa.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)