Cô ăn kem ra khỏi viện bảo tàng, Ân Ngọc Dao nửa nằm trên giường, mở cuốn sách mà cô mang từ viện bảo tàng ra xem, mãi đến khi cảm thấy cơ thể khỏe lại rồi, lúc này mới xuống giường soi gương thắt hai cái bánh quai chèo cho mình, lại thay quần áo sạch sẽ.
Nhìn bản thân trẻ tuổi lại xinh đẹp trong gương, Ân Ngọc Dao nhéo gương mặt đầy collagen của mình, tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Cô đặt chìa khóa vào túi xách, Ân Ngọc Dao ngâm nga làn điệu bài hát thịnh hành nhất hiện tại, khóa cửa phòng lại rồi đi ra ngoài dạo phố!
Cầu thang ở nhà khách không quá rộng, lúc Ân Ngọc Dao đi xuống thì vừa lúc gặp được một người đang lên lầu, cô theo bản năng nghiêng người muốn đi lướt qua, lập tức nghe được người kia có chút do dự mà hỏi: “Cô là Ân Ngọc Dao đúng không?”
Ân Ngọc Dao quay đầu nhìn người ở phía sau, cũng là một cô gái, hình như lớn tuổi hơn cô nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều, để tóc ngắn ngang tai, mặt có hơi tròn, gương mặt bình thường, bình thường đến mức cho dù cô có lục tung ký ức của nguyên chủ thì cũng không biết người này là ai.
Trong nhận tri của Ân Ngọc Dao, người mà cô nhớ không ra thì đó là người không quan trọng, cô hơi mỉm cười gật đầu, lập tức định đi xuống tiếp. Ai ngờ người kia lại hăng hái, xoay người đuổi theo, còn lộ ra vẻ mặt dạt dào hứng thú hỏi: “Sao cô lại đến tỉnh thành thế? Cô cũng đại diện cho đơn vị của cô đến nơi này họp hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây