Tiểu Trương đang buồn bực, lập tức nhìn thấy Ân Ngọc Dao từ bên ngoài đi vào, anh ấy lập tức kính nể mà bước lên đón, nhỏ giọng hỏi: “Sao cô gọi được ông ấy hay vậy? Lần trước tôi đến gõ cửa, ông ấy giật mình quăng bút đi ra ngoài, mắng tôi xối xả, ba ngày sau mà lỗ tai tôi còn ong ong nữa đó.”
Ân Ngọc Dao nghe xong mím môi cười vui vẻ, chẳng trách Tiểu Trương không dám quấy rầy ông Tiền, cho dù là ai bị rống như thế thì cũng đều sẽ có bóng ma tâm lý.
“Tôi không có gõ cửa.” Ân Ngọc Dao truyền thụ kinh nghiệm: “Tôi đi đến đằng sau cửa sổ xem ông ấy vẽ tranh, vừa lúc ông ấy vẽ tranh xong quay đầu lại nhìn thấy tôi, sau đó tôi nói chuyện ăn cơm luôn.”
Tiểu Trương nghe thế hâm mộ nhìn Ân Ngọc Dao: “Cô may mắn thật đó.”
Ân Ngọc Dao cũng truyền kinh nghiệm lại cho anh ấy: “Lần tới anh cứ đứng ngoài cửa sổ đừng nói tiếng nào, chờ ông ấy phát hiện anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây