Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 147:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiền Ngọc Khôn quan sát cô từ trên xuống dưới vài lần, trên mặt mang theo chút trào phúng: “Chủ nhiệm Lý của cô bảo cô đến đằng sau cửa sổ gọi tôi hả? Lúc nãy tôi vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy một gương mặt nhìn chằm chằm vào tranh của tôi, may mà hiện tại là ban ngày ban mặt, nếu là buổi tối tôi còn tưởng rằng tôi nhìn thấy...”

Tiền Ngọc Khôn nghĩ đến hiện tại không thể nói lời mê tín phong kiến, đành phải nuốt chữ cuối cùng vào bụng. Ông ấy đặt bút trong tay xuống một bên, đi đến bên cạnh cửa sổ quay đầu nhìn xem bức tranh của mình, lại quay đầu nhìn Ân Ngọc Dao: “Cô thích tranh do tôi vẽ sao?”

Ân Ngọc Dao giơ ngón tay cái lên, không chút bủn xỉn mà phát ra vô số lời ca ngợi: “Ông vẽ đẹp quá, nếu như sớm hơn mấy năm hoặc là trễ hơn mấy năm, ông chắc chắn sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng.”

Tiền Ngọc Khôn nghe được lời này, lập tức hiểu được ý mà Ân Ngọc Dao muốn nói. Sau này như thế nào không biết, nhưng mà những năm tháng trong quá khứ, ông ấy đúng là đã có cảm giác sinh ra không đúng thời đại. Còn chuyện trở thành họa sĩ nổi tiếng, ông ấy đã không còn nghĩ đến nữa rồi. Tuy rằng hiện tại ông ấy chỉ có thể vẽ truyện tranh thiếu nhi, nhưng Tiền Ngọc Khôn đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhất ông ấy đã có được một nơi yên tĩnh để vẽ tranh.

Tiền Ngọc Khôn bị Ân Ngọc Dao khơi gợi hứng thú nói chuyện, sắc mặt có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô nhóc, cô có biết vẽ tranh không?”


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)