Ân Ngọc Dao nở một nụ cười cực kỳ tươi. Nói thật, tuy rằng cô và Trần Thục Hoa không có mối quan hệ máu mủ, nhưng mà hiện tại ở trong lòng cô, Trần Thục Hoa cũng đã là một người thân rất quan trọng. Nếu như Trần Thục Hoa không hiểu cô, thậm chí còn muốn thuyết phục cô kết hôn sớm, trong lòng cô chắc chắn sẽ khó chịu, sau này cũng sẽ dần dần xa cách chứ sẽ không thân mật giống như hiện tại nữa.
Cũng may, Trần Thục Hoa biết thông cảm và suy nghĩ thoáng hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Ân Ngọc Dao nhích lại gần, duỗi tay ôm lấy cánh tay Trần Thục Hoa, dựa đầu vào vai bà ấy nói: “Mẹ nuôi, mẹ tốt quá đi.”
Trần Thục Hoa cúi đầu nhìn cô, duỗi tay sờ mặt cô hỏi: “Con có biết vì sao lúc trước mẹ cực kỳ thích mẹ của con không?”
Ân Ngọc Dao ngẩng đầu nhìn bà ấy, trên mặt Trần Thục Hoa lộ ra vẻ hồi tưởng, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ý chí phấn đấu của mẹ con làm mẹ cảm thấy rất kính nể chị ấy, mẹ của con vốn dĩ chỉ là một người phụ nữ dưới quê dốt đặc cán mai, dựa vào lớp học xóa nạn mù chữ ban đêm mới biết chữ. Chị ấy tự học rất nhiều thứ, không chỉ hoàn thành tốt việc nhà nông mà công tác hội phụ nữ trong thôn cũng làm rất tốt. Tuy rằng chị ấy chưa từng đi học, nhưng chị ấy còn hiểu đạo lý hơn rất nhiều người được ăn học đàng hoàng, Chị ấy là người dám cố gắng tranh đua vì sự nghiệp của mình, về phương diện này thì con rất giống chị ấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây