Triệu Nhã Lệ cầm chocolate đi đến nhà kế bên, gõ nhẹ lên cánh cửa đang khép hờ: “Em gái ơi.”
Ân Ngọc Dao vừa mới bưng món ăn cuối cùng lên, thấy Triệu Nhã Lệ đến, lập tức vội vàng mời cô ấy vào nhà ngồi.
Triệu Nhã Lệ đi vào bên trong hai bước rồi dừng lại, đưa hộp chocolate đang cầm cho Ân Ngọc Dao, cười khanh khách nói: “Lúc cô dọn đến chúng tôi cũng không chuẩn bị quà tặng gì, vừa khéo em trai tôi mới mang một hộp chocolate từ đế đô đến, tặng cho cô một ăn thử, sau này cũng coi như là quen biết. Đúng rồi, tôi tên Triệu Nhã Lệ, sau này có việc gì cần giúp đỡ thì cứ việc đến tìm tôi.”
“Cảm ơn chị Nhã Lệ, tôi tên Ân Ngọc Dao.” Ân Ngọc Dao cầm lấy chocolate, nhận ra đây là thương hiệu nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có chút nhức đầu. Tuy rằng trong viện bảo tàng của cô có rất nhiều thứ có thể đáp lễ, nhưng hiện tại cô lại không tiện lấy ra.
Nhưng mà giây tiếp theo cô đã nhớ đến bánh bao chiên và thịt thăn chua ngọt mà cô vừa mới làm xong. Tuy rằng nó không quý hiếm bằng chocolate, nhưng mà ở thời đại này thịt chính là món mọi người đều thích, lại có tay nghề của cô làm điểm cộng, phần quà đáp lễ này cũng coi như tạm được
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây