Trần Thục Hoa cách cửa sổ nhìn thoáng qua, nhịn không được cười nói: “Coi bọn họ vui chưa kìa, cứ như ăn tết vậy.”
Nhà bếp bắt đầu nấu cơm thì còn nóng hơn ở ngoài trời nữa, vừa lúc hôm nay trời không nắng gắt, ở bên ngoài còn sẽ có gió, Trần Thục Hoa gói bánh bao xong cất bột mì còn dư lại, chỉ huy Vương Quốc Khánh di chuyển bàn ăn đến dưới tàng cây ngoài sân.
Hai đứa nhỏ lau khô bàn, đặt túi bắp rang lên bàn, ăn miếng bắp rang lại liếm miếng kem, vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Nhà họ Triệu ở kế bên, ông cụ Triệu và Bùi Vân Thánh đang trò chuyện vui vẻ, lập tức thấy Lâm Tu Trúc trưng vẻ mặt cười tươi đến thái quá đi vào, nịnh nọt mà gọi: “Ông Triệu.”
Ông cụ Triệu nhìn Lâm Tu Trúc, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều, trước kia ông ấy còn cảm thấy tuy rằng đứa bé Lâm Tu Trúc này hơi ngốc một chút, nhưng ít nhất còn giữ được nét hồn nhiên. Không ngờ mới mấy năm không gặp, một đứa trẻ còn khá tốt đã biến thành như thế này, giống hệt như người cha thích luồn cúi của anh ta y như đúc, làm người ta nhìn thôi cũng đã cảm thấy không thích rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây