Tuy rằng sau khi tốt nghiệp, Lâm Tu Trúc cũng đã nhờ mối quan hệ của cha để vào chính phủ, nhưng cũng chỉ là nhân viên công tác bình thường mà thôi, tiền lương một tháng chỉ có hai mươi đồng, bình thường anh ta cũng không nỡ đến tiệm cơm ăn uống, lại vì em trai mà phải bồi thường nguyên con cá cho Ân Ngọc Dao.
Đúng rồi, còn có cái áo sơ mi họa tiết hoa và một cái hộp cơm quân dụng cũng là Bùi Vân Thánh bồi thường giúp anh ta. Lâm Tu Trúc biết, nếu lần này anh ta không nắm chặt lấy Bùi Vân Thánh, chờ đến lần tới anh đến nơi này, anh vẫn chỉ là một người bạn chơi chung hồi bé mà thôi. Nếu như không nắm chắc được, tình nghĩa này cũng chỉ đến đây mà thôi.
Lần này Lâm Tu Trúc cũng không dám gây họa gì nữa, tự đi đến tỉnh thành mua lại một cái áo sơ mi tương tự, lại nhờ người đi bộ đội ở địa phương mua một hộp cơm mới giống hệt trả cho Bùi Vân Thánh. Lúc trả đồ cho Bùi Vân Thánh, Lâm Tu Trúc lại nhắc đến đã lâu rồi không gặp chị Nhã Lệ, muốn đi thăm cô ấy cùng với anh.
Tuy rằng Bùi Vân Thánh có chút mất kiên nhẫn, nhưng lại nghĩ ông cụ Triệu ở nơi này, nếu như có việc gấp gì đó nói không chừng thật sự sẽ cần nhờ đến Lâm Tu Trúc cho nên mới đồng ý dẫn anh ta đến cùng.
Bùi Vân Thánh mang theo rất nhiều quà tặng, xách một mình không hết, nếu Lâm Tu Trúc đi theo cùng đương nhiên cũng phải xách đồ giúp. Lúc nãy khi Bùi Vân Thánh xuống xe, Lâm Tu Trúc nói muốn đến đối diện mua một ít điểm tâm cho ông cụ, Bùi Vân Thánh mới để lại chìa khóa xe cho anh ta, để anh ta mua điểm tâm xong lại đến xe xách đồ đến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây