Vương Quốc Khánh lại có chút lo lắng về chuyện Ân Ngọc Dao đi mua thịt và bột mì, chủ động nói: “Ngọc Dao, cha và mẹ nuôi của con có nhiều phiếu gạo lắm, cha mẹ còn có thể thường xuyên đến nhà ăn cho nên có đôi khi còn có thể tiết kiệm được phiếu thịt nữa, nếu con thiếu thì cứ đến nhà lấy, đừng đến chợ đen mua bột mì với thịt, không an toàn.”
Ân Ngọc Dao cười tủm tỉm nói: “Cha nuôi cứ yên tâm đi, con hiểu mà, nếu con thiếu cái gì chắc chắn sẽ xin cha và mẹ nuôi.”
Vương Quốc Khánh cười gật đầu nói: “Vậy mới đúng chứ, tuy rằng cha mẹ chỉ là cha mẹ nuôi của hai đứa thôi, nhưng mà hiện tại hai đứa đã không có cha mẹ nữa, cha mẹ cũng chẳng khác gì cha mẹ ruột, thiếu cái gì thì cứ về nhà xin, đừng có ngại gì hết. Tính kỹ ra thì là cha mẹ lời mới đúng đó, đột nhiên có được hai đứa con trai con gái ngoan như hai đứa.”
Trần Thục Hoa tiếp tục nói: “Trên đường về nhà mẹ và cha nuôi của con đã thương lượng một việc, con và Lỗi Lỗi nhận cha mẹ làm cha mẹ nuôi, cha mẹ cũng phải cho hai đứa quà gặp mặt, nhưng mà không phải là đồ mới, hai đứa đừng chê nha.”
Ân Ngọc Dao thấy hai người bọn họ đều cười khanh khách nhìn minh, có chút tò mò hỏi: “Là cái gì vậy mẹ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây