Kiếp trước mới lên cấp ba cô đã trở thành trẻ mồ côi, nếu có thể, cô hi vọng kiếp này mình sẽ có thêm một ít người thân.
Nhưng mà đột nhiên sửa miệng thì cũng có hơi xấu hổ.
Ân Ngọc Dao hơi thẹn thùng một chút, mặt hơi đỏ lên mới gọi: “Cha nuôi, mẹ nuôi.”
“Ui cha!” Trần Thục Hoa lập tức bật khóc, ôm lấy bả vai Ân Ngọc Dao, ôm cô vào trong lòng.
Vương Quốc Khánh nhìn thẳng vào mắt Ân Ngọc Lỗi, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Ngọc Lỗi, con có muốn nhận chú và dì Trần làm cha nuôi mẹ nuôi không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây