Hai đứa nhỏ vừa nghe thế lập tức lên tinh thần, tranh giành nhau đi rửa sạch hộp cơm, sau đó lại nắm tay cùng nhau chạy ra ngoài.
Ân Ngọc Dao mở túi lưới lấy đào mật mà cô mang đến ra, vừa rửa vừa cách cửa sổ nhìn cảnh hai đứa nhỏ nhón chân mong chờ, khóe môi nhịn không được cong lên lộ ra một nụ cười.
Hai đứa nhỏ trông dài trông ngắn, cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Quốc Khánh và Trần Thục Hoa từ xa xa đạp xe về, lập tức vui vẻ xông đến.
Vương Hiểu Tuệ: “Cha mẹ, chị mang cá đến, ăn cực kỳ cực kỳ ngon luôn.”
“Vậy hả? Vừa lúc hôm nay cha cũng mang đồ ăn ngon về, có thịt kho tàu và rau cần xào thịt băm, tối nay cả gia đình chúng ta cùng nhau ăn mừng.” Vương Quốc Khánh ra hiệu bảo hai đứa nhỏ đến đây, duỗi tay ôm Ân Ngọc Lỗi ngồi lên sườn ngang của chiếc xe đạp Đại Giang, Vương Hiểu Tuệ không cần ai chỉ huy đã tự giác leo lên yên ghế sau rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây