Ân Ngọc Dao nghe thế là nhức đầu, nhanh chóng lại đây nhét quần áo vào túi rồi nhét vào trong lòng ngực của bà cụ Hàn: “Còn lâu lắm mới đến lúc con kết hôn, bà đừng lo lắng mấy thứ này, chờ đến khi con kết hôn sẽ có đồ càng tốt hơn, con sẽ đến Thượng Hải mua đồ tốt nhất về.”
Bà cụ Hàn phì cười, nhìn Ân Ngọc Dao lắc đầu: “Con suốt ngày chỉ biết nằm mơ.”
Ân Ngọc Dao cười hì hì, cũng không cãi lại, đi đến bàn sách dùng đồ kẹp hồ sơ kẹp bản phác thảo của mình lại, cẩn thận bỏ vào túi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đây chính là tiền lương và tiền thưởng trong tương lai của cô, không thể xảy ra bất cứ so sót nào.
Sửa soạn xong xuôi, Ân Ngọc Dao đưa Tiểu Lỗi đến lớp Dục Hồng, lại quay về đón bà cụ Hàn.
Tuy rằng thôn mà bà cụ Hàn ở về mặt hành chính thì thuộc về một huyện khác, nhưng thật ra lại gần huyện Nam Đức hơn, cho nên người ở Hàn Gia Trang khám bệnh hay mua đồ đều thích đến huyện thành này, nếu đến huyện thành của bọn họ thì ngược lại càng sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây