Ân Ngọc Dao có chút bất đắc dĩ: “Nhưng mà không phải con đã dọn đi sống một mình rồi sao?”
“Vậy thì lại càng cần tiền hơn.” Bà ngoại Hàn vô cùng lo lắng nhìn cô: “Ở trong thành không giống như ở trong thôn, đi đâu cũng cần xài tiền, con mua căn nhà này xong trong tay cũng không còn lại bao nhiêu tiền.”
Ân Ngọc Dao nhanh chóng nói: “Con có tiền lương.”
“Nhưng cũng phải có tiền phòng hờ lúc khẩn cấp.” Bà ngoại Hàn trừng mắt nhìn cô: “Con mà không nhận thì sau này bà không đến thăm con nữa, quần áo con mua cho bà, bà cũng không mặc.”
Trong lòng Ân Ngọc Dao có chút ê ẩm, cô nhìn số tiền trong tay, biết đây là tấm lòng của bà ấy, cô nhận lấy thì bà ấy mới yên tâm được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây