“Còn mười tám bao xi măng nữa, tôi với chú Triệu khuân xong là có thể tan ca.”
“Là một streamer bán thời gian nghiêm túc, tôi sẽ chia sẻ với mọi người lợi ích của việc khuân xi măng, mọi người thấy thế nào?”
Phong Ngâm tháo đôi găng tay đeo ở cạp quần xuống, giơ lên trước ống kính, nhẹ nhàng lắc lắc:
“Bước đầu tiên khi vác xi măng là gì? Là đeo găng tay.”
“Găng tay giúp tránh bị xi măng ăn mòn da tay. Nhưng không phải loại nào cũng được, phải là loại ôm sát tay, như vậy mới không bị tuột, không trơn trượt khi làm việc.”
“Thứ hai, vác xi măng thường có hai kiểu: một là vác vai, hai là vác lưng.”
“Bất kể chọn kiểu nào, điều quan trọng nhất vẫn là bảo vệ cơ thể. Vai phải lót thêm lớp da mềm, còn phần eo thì tốt nhất nên có đai lưng hỗ trợ.”
“Và cuối cùng, cũng là bước quan trọng nhất, cách dùng lực.”
“Thông thường, chúng tôi sẽ dùng sức ở phần eo, mượn đà để hất bao xi măng lên. Nhưng nhớ phải bảo vệ mắt thật kỹ, tránh bụi bay vào.”
“Cả nhà nhìn chú Triệu này, động tác chuẩn chỉnh, kỹ thuật chuyên nghiệp. Sau này có việc gì nhớ tìm chú Triệu nhé!”
Chú Triệu vốn đang xấu hổ trước ống kính, nhưng vừa nghe đến câu khen của Phong Ngâm, mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên, nở nụ cười thật tươi.
“Chú Triệu, chú đi trước đi, tôi theo ngay sau.”
Chú Triệu gật đầu rồi bắt đầu leo cầu thang.
[Cô gái này chính là giáo sư xi măng chăng?]
[Không ngờ tôi lại nghiêm túc nghe hết luôn đấy!]
[Nhà tôi cũng phải vác xi măng lên tầng, nhìn các anh chị vất vả thế này, tôi thấy mình ngại quá.]
“Đừng ngại gì cả. 360 nghề, nghề nào cũng đáng quý. Mọi người không tiêu tiền thì xã hội phát triển kiểu gi, kinh tế lấy gì mà tiến lên?”
“Chỉ cần thanh toán gọn gàng sau khi xong việc, thế là đủ rồi.”
Trước ống kính, Phong Ngâm hít sâu một hơi, chỉnh lại tư thế, rồi nhấc bao xi măng đầu tiên lên vai. Ngay sau đó, bao thứ hai cũng được hất lên.
[Toàn là chiêu trò cả thôi. Diễn thì cứ diễn, cảm động cái nỗi gì.]
[Chẳng tin đây là Phong Ngâm thật. Trước kia dính bao nhiêu phốt còn gì.]
“Ra đường là thấy thế giới, trên đường là hiểu chính mình. Không cần so sánh, vì tôi có cách toả sáng riêng.”
“Nghĩ nhiều chỉ thấy vấn đề, làm nhiều mới có câu trả lời. Nên vác xi măng thôi, bảo đảm ăn ngon, ngủ sâu, cuối tháng còn được đếm tiền.”
Vừa vác hai bao xi măng trên vai, cô vừa nói không ngơi miệng:
“Mất ngủ à? Thử vác xi măng đi, đảm bảo ngủ thẳng tới sáng.”
“Muốn giảm cân hả? Cứ vác xi măng đi! Không cần nhịn ăn, vẫn tụt ký như thường.”
“Vác xi măng thấy nặng quá? Ừ thì đúng là cũng cần kỹ thuật. Thôi vậy, chuyển sang khuân gạch nhé? Không nhiều thì ít, cũng làm được mà.”
...
[Phong Ngâm ơi, tôi muốn mua cái miệng này của cô thật đấy.]
[Là anti mà hôm nay tôi cười suốt vì cô luôn.]
[Không phải fan, nhưng hôm nay tôi muốn theo dõi cô. Cha tôi cũng là công nhân xây dựng, dù sao cô cũng mang lại chút ánh sáng cho họ.]
Dù bình luận tích cực không nhiều, nhưng ít nhất cũng là một khởi đầu.
Mười tám bao xi măng, kỳ thực cũng không mất nhiều thời gian.
Khi cả Phong Ngâm và chú Triệu hoàn tất công việc, hai người mỗi người cầm một chai nước, giơ lên trước ống kính.
“Buổi livestream vác xi măng hôm nay đến đây là kết thúc. Những ngày tới, tôi sẽ thường xuyên xuất hiện trên mạng, nhảy nhót đủ nơi.”
“Tôi sẽ làm việc linh tinh, livestream là phụ, không hẹn trước giờ giấc hay địa điểm. Gặp lại thì là duyên.”
“Chú Triệu, chú có gì muốn nói không?”
Bị nhắc tên, chú Triệu gãi đầu, chỉ vào điện thoại rồi hỏi nhỏ:
“Nói thế này là họ nghe được thật à?”