[Cứ như đang đào hố cho nhau ngã, ai cũng muốn lôi người kia xuống nước.]
“Lại đây, có gì thì nói thẳng, đừng cứ ngập ngừng, đừng lại giấu giếm vì cái gọi là “tốt cho tôi“. Tôi sợ nhất là không biết mình đang thù ai đấy.”
Đối diện cô, Phong Doanh Doanh mang theo vẻ mặt như bị tổn thương sâu sắc, tự giễu mà đáp lại.
“Được, là chị tự mình đa tình rồi. Hai căn nhà kia là chị mua, tiền là chị tự kiếm, còn kiếm như thế nào, chị không cần phải báo cáo với cô.”
“Chú hai của em, cũng là cha chị, luôn tận tâm giúp em. Từ nhỏ đến lớn, chị lúc nào cũng cảm thấy ông ấy thương em hơn cả chị... Chị thật sự từng ghen tị với em.”
Nói đến đây, giọng cô ta nghẹn lại, đầu cúi thấp.
[Cảm giác cô ấy nói thật lòng đấy.]
[Thì ra là một chị gái giỏi giang tự lập, hơn hẳn Phong Ngâm.]
[Xem cách Phong Ngâm nói chuyện thì biết ngay là kiểu người không dễ gần rồi.]
[Nhưng mà tôi lại thích cái kiểu nói chuyện không khoan nhượng ấy, miệng mà mấy người sợ xã giao mơ ước. Tự dưng muốn chuyển phe quá!]
“Giúp tôi sao?”
Phong Ngâm bật cười lạnh lẽo.
“Chị nói đến việc sau khi cha mẹ tôi mất vì tai nạn, nhà chị vào tiếp quản công ty nhà tôi, và chỉ sau một năm đã đưa tôi đến bờ vực phá sản?”
Bầu không khí căng như dây đàn, như thể sắp bước vào trận chiến sinh tử giữa chốn Tử Cấm Thành.
Thế nhưng, ngay giây sau đó, Phong Ngâm – người vừa rồi còn nghiêm mặt – lại nở nụ cười tươi như không có chuyện gì.
“Tôi hiểu rồi. Chắc là công ty tôi vốn dĩ đã có vấn đề nghiêm trọng từ trước, chú hai phải vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới gắng gượng giữ được một năm. Khổ cực thật, cao thượng lắm.”
Lời nói của cô cắt đứt hoàn toàn đường phản biện của Phong Doanh Doanh. Mà nụ cười sau đó của cô, nhìn thế nào cũng không giống một người bình thường.
“Chủ nhà thân mến, nếu không còn chỉ thị gì khác, chúng tôi xin phép đi khuân xi măng. Tối nay có được ngủ gầm cầu hay không, còn trông vào mấy bao xi măng này.”
Cô lễ phép xoay người, quay sang một chú công nhân đứng xem từ nãy đến giờ, niềm nở nói:
“Chú Triệu, mình xuống thôi.”
“Ơ, cầu thang bên này nè!”
“Đi thang máy cho nhanh?”
“Không được đâu, bọn mình bẩn quá, đi cầu thang vẫn hơn, tốt cho sức khoẻ.”
Câu nói vừa thật thà vừa tội nghiệp của chú Triệu khiến Phong Doanh Doanh định mở miệng lại thôi, chỉ biết trơ mắt nhìn hai người lướt qua trước mặt.
[Thang máy thì sao chứ!]
[Cô không hiểu đâu, bắt bọn họ đi thang máy, bọn họ sẽ thấy không thoải mái.]
[Cảm giác quen thuộc quá... Là tôi thì tôi cũng chọn ở trong vùng an toàn của mình thôi.]
[Vùng an toàn à? Thế còn Phong Ngâm bây giờ thì gọi là gì? Sao cô ấy lại như cá gặp nước vậy?]
Trong phòng livestream, cô trả điện thoại lại cho chú Triệu.
Hai con người khác biệt từ trong ra ngoài, vậy mà lại có thể hòa hợp đến bất ngờ, vừa xuống cầu thang vừa trò chuyện rôm rả.
“Ở nhà còn cô con gái nhỏ nữa, vậy là chú có đủ nếp đủ tẻ rồi ha.”
“Giờ ngoài ruộng chắc ngô cũng cao hơn người rồi chứ, sắp trổ ngô chưa?”
“Năm nay thời tiết mưa nắng tạm ổn không?”
Chẳng ai ngờ, những câu chuyện chân chất, bình dị đến mức không thể bình dị hơn lại được Phong Ngâm dẫn dắt một cách tự nhiên như vậy. Chú Triệu cũng như tìm được đồng minh, nói nhiều hơn hẳn, chỉ cần nghe giọng thôi cũng biết tâm trạng chú ấy đã thoải mái hơn rồi.
[Đây là... Phong Ngâm thật sao?]
[Chú Triệu nói chuyện nghe y như cha tôi vậy, nhắc đến con cái với mùa màng là thao thao bất tuyệt.]
[Gặp anti thì phản pháo không chừa một lời, gặp người dễ thương lại nhẹ nhàng tinh tế... Chết rồi, tôi chính thức chuyển phe rồi đấy!]