Chưa đến mười giây, Phong Ngâm đã đổi được thêm một ngày sống.
Lúc này, cô mượn điện thoại của công nhân đứng gần, vào livestream của chính mình, tìm đến phòng phát trực tiếp của Phong Doanh Doanh, nhấn vào.
Trên sóng, Phong Doanh Doanh mặc áo trắng đơn giản, nét mặt mang vẻ ưu thương đúng mực.
“Đây là lần đầu tiên tôi livestream... Tôi cũng không biết phải làm gì nữa.”
“Tôi nói muốn trả nợ thay Phong Ngâm là thật. Cô ấy... tôi vừa nhận tin... cô ấy đã mất rồi.”
“Cha tôi dạy tôi từ nhỏ: làm người phải sống ngay thẳng. Tôi tuy không kiếm được nhiều, nhưng đây là sự bắt đầu.”
Cùng lúc đó, trong livestream của Phong Ngâm, gió lạnh thổi ù ù – theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
[Livestream mà còn xem livestream khác? Cạn lời luôn á!]
[Không ai nói đây là livestream “âm phủ” à?]
[Chị họ Phong Ngâm cũng xinh đó, khí chất kiểu Lâm Đại Ngọc ghê.]
[Không phải fan, cũng không ghét. Nhưng nhìn là biết Phong Doanh Doanh đang ké fame. Nhưng tại sao lại bảo Phong Ngâm chết rồi?]
[Trà xanh! Cả hai đều chẳng tốt đẹp gì.]
“Cùng lắm tôi là trà đen chứ làm gì tới mức xanh.”
“Tôi cũng thắc mắc, sao lại có người dám tuyên bố tôi chết rồi?”
“Không sao cả, tôi sẽ tự mình xử lý.”
Một câu “tôi sẽ xử lý” của Phong Ngâm khiến hàng loạt dân mạng ào ạt tràn sang phòng livestream của Phong Doanh Doanh.
[Phong Ngâm tới rồi!]
[Cô ấy đến tìm chị đó!]
[Phong Ngâm đang trên đường tới!]
[Tới rồi! Cô ấy từ cõi âm quay về!]
Hàng loạt bình luận “Phong Ngâm tới rồi” xuất hiện dày đặc, phá vỡ không khí cảm động đang bao trùm phòng livestream của Doanh Doanh.
Phong Doanh Doanh dĩ nhiên thấy được, nhưng... làm sao có thể?
Bởi vì ở kiếp trước, Phong Ngâm đúng là đã chết.
Mà cô ta, Phong Doanh Doanh, chính là người trùng sinh trở lại.
Cô ta biết trước tương lai, biết cách nổi tiếng. Cô ta biết kiếp trước Phong Ngâm đã tự sát nên không muốn tốn thời gian đi nhìn xác, mà chỉ trang điểm một kiểu nhẹ nhàng “tính toán” rồi mở livestream.
Không lẽ... vì sự trùng sinh của cô ta mà mọi thứ đã chệch hướng?
“...Tôi không hiểu mọi người đang nói gì. Sáng nay tôi nhận được tin Phong Ngâm qua đời, chẳng lẽ là tin giả?”
Cô ta phản ứng không chậm, vội đưa tay che miệng, đôi mắt rưng rưng: “Nếu là tin giả thì thật sự... tốt quá rồi.”
[Hừ, diễn lố rồi đấy!]
[Phong Ngâm đáng ghét thì đúng, nhưng cô cũng đâu tốt đẹp gì.]
[Bên kia Phong Ngâm cũng đang livestream, cô ấy nói có thể kết nối song song đó!]
[Kết nối đi! Kết nối đi!]
“Tôi không hiểu vì sao mọi người lại nói như vậy. Tôi chỉ muốn giúp em họ trả nợ, không muốn làm mất mặt nhà họ Phong. Tôi chỉ muốn làm điều đúng đắn.”
“Nếu có người tình nguyện trả giúp cô cả trăm triệu, liệu cô có nói về bọn họ kiểu này không?”
Một câu phản vấn khiến phần lớn bình luận im bặt, nhưng so với kiếp trước, sức ảnh hưởng kém xa.
Phong Doanh Doanh thầm nghiến răng, không tiện tra thông tin ngay trong livestream. Đang lúc cố gắng kéo lại tình hình thì lời mời kết nối từ Phong Ngâm bật sáng trên màn hình.
Cô ta hít sâu lấy lại bình tĩnh.
Không sao, cô ta là nữ chính.
Cô ta biết trước tương lai, có sẵn kịch bản.
Phong Ngâm không chết cũng tốt – vì người sống, đôi khi còn lợi dụng được nhiều hơn cả người chết.
Kiếp này, cô ta nhất định phải bước lên đỉnh cao giới giải trí, không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng nữa.
Ngay khoảnh khắc nhấn “chấp nhận”, giọng nói của Phong Ngâm liền vang lên.
“Doanh Doanh, tôi lên đón chị rồi, mình cùng nhau xuống nhé?”
[Cái quỷ gì mà “lên đón chị”? Xuống đâu cơ?!]
[Cô nàng này cũng tốt tính ghê, xuống địa ngục rồi mà vẫn nhớ quay về thăm chị họ.]
[Phong Doanh Doanh chắc cứng họng toàn tập!]
“Phong Ngâm, xin lỗi, chị bị người ta lừa. Lẽ ra chị nên xác minh thông tin, nhưng em chặn số chị rồi...”