Giận vì cô ta không chịu vùng lên! Giận đến mức muốn tát cho tỉnh ra!
“Rồi rồi rồi, uống miếng nước cho hạ hỏa đi nào, hít thở sâu vào, đúng rồi... hít vào… thở ra...”
Không biết từ đâu lại chui ra, Phong Ngâm lại giống như một bà đỡ mát tay, đứng bên cạnh hướng dẫn bác sĩ thở như đang trị liệu.
Một cách kỳ lạ, rất nhiều người trong phòng livestream cũng bắt đầu làm theo. Nhịp thở ổn định, cảm xúc dường như cũng dịu xuống đôi chút.
Bác sĩ lúc này đã bình tĩnh lại, quay sang nhìn Phong Ngâm đầy khó hiểu.
“Cô không thấy giận sao? Rõ ràng cô đã tốn bao công sức mới cứu được cô ta đến đây.”
Phong Ngâm đang nhai một thanh socola, gật đầu chắc nịch: “Đúng, là tôi cứu cô ấy.”
“Nhưng sao tôi phải giận? Bản thân cô ấy còn chẳng tức giận, thì tôi giận thay làm gì? Quan điểm sống của tôi là: chuyện nghĩ không ra thì thôi, để đó một lúc là quên.”
“Có những việc đừng đào sâu quá, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ tự nhốt mình vào mà thôi.”
Phong Ngâm lại mở lớp triết lý kiểu với, vừa nhai socola vừa khoanh tay đứng xem cảnh mẹ chồng chửi, con dâu nghe như đang xem kịch.
Một người chửi, một người nghe, đầu óc cả hai đều rất tỉnh táo.
Rất hợp để đòi tiền.
Cô lấy điện thoại, một lần nữa gọi cho chồng của thai phụ.
“Chào quý khách, số thứ tự khám chuyên khoa mà anh yêu cầu tôi lấy đã bị lỡ, xin hỏi hôm nay anh còn muốn tiếp tục không?”
[Bình luận trực tuyến: Haha tôi đoán chắc đầu dây bên kia tức sôi máu rồi.]
[Phong Ngâm đúng là kiểu người giây trước dọa bạn, giây sau đã chìa tay đòi tiền.]
[Chết rồi, tôi phải nói: Phong Ngâm đáng yêu ghê!]
Quả nhiên, đúng như dân mạng dự đoán. Giọng người đàn ông đầu dây bên kia nghiến răng ken két: “Không cần nữa!”
“Được, vậy phiền anh chuyển khoản 1000 đồng, ghi chú rõ chi phí thuê Phong Ngâm đi cùng khám bệnh.”
“Cô còn đòi tiền?”
Phong Ngâm mở to mắt, giọng đầy kinh ngạc như không thể tin nổi: “Anh khách quý à, số khám tôi đã lấy, vợ anh với mẹ anh cũng đến bệnh viện rồi. Tôi còn đang định tiếp tục phục vụ anh cơ mà. Là chính anh nói không cần nữa, giờ lại bảo không trả tiền, thế không được rồi.”
“Cô... đúng là giỏi thật!”
Chưa đến năm giây sau khi cúp máy, cô nhận được chuyển khoản. Ghi chú thanh toán đúng như yêu cầu.
Xác nhận xong, cô quay lại đối diện với camera livestream, nghiêm túc nói:
“Antifan của chị đây đông vô số kể, thêm một người nữa thì đã sao.”
Sau câu đùa ấy, vẻ mặt Phong Ngâm cũng dần nghiêm lại.
“Tôi nói trước với mấy người ngồi sau bàn phím: tôi với anh ta có hợp đồng đàng hoàng, livestream là hợp pháp. Nhưng nếu mấy người kéo nhau đi tấn công mạng và bị kiện ra tòa, thì tự chịu trách nhiệm nhé.”
“Khuyên chân thành: tránh xa bàn phím, giữ chặt ví tiền.”
Phong Ngâm hiếm khi nghiêm túc khuyên nhủ dân mạng. Cô mở livestream là để tăng tương tác, nhưng những lượt xem kéo đến vì sự cố như hôm nay thì cô không muốn.
[Chính cô ta cũng chẳng sạch sẽ gì, còn bày đặt lên mặt dạy đời.]
[Tôi thì thấy Phong Ngâm không sai, trước giờ chỉ là bỏ tiền mở đường cho mình thôi, có gì phải tức tối đến thế?]
[Ai thích Phong Ngâm thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.]
Cô chỉ nói mấy câu, bình luận bên dưới đã bắt đầu nhao nhao lên án, mắng cô đạo đức giả, giả bộ thánh thiện.
“Không lẽ mấy người coi cái đầu chỉ để trang trí hả? Tôi livestream bao nhiêu lần rồi, đến giờ vẫn chưa hiểu tôi thuộc kiểu nào à?”
“Cười cợt nịnh nọt mãi cũng thành bệnh! Được nước lấn tới quá rồi đấy!”
“Tôi sợ cái gì? Đời tôi vốn là phong trần, chẳng ai có thể trói buộc! Mấy người tưởng mình là ai, nói vài câu là có thể khiến trái đất lệch quỹ đạo chắc?!”