Đầu dây bên kia lặng im suốt mười giây, mỗi giây trôi qua như tiếng bước chân tử thần đang tiến lại gần.
“Bác sĩ...”
Ông ta vừa định nói thì đối phương đã cắt lời:
“Bác sĩ, có thể phá thai không? Cô ấy mang thai bảy tháng rồi, chắc vẫn đủ điều kiện để phá chứ?”
Bác sĩ điều trị chính của sản phụ siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy trán.
“Anh còn là con người không vậy!”
[Không được rồi! Tôi đã mài sẵn dao, nói đi, tên khốn đó ở đâu!]
[Là một người mẹ, lúc này tim tôi lạnh ngắt.]
[Tôi bị cấm bình luận mười tám lần nhưng vẫn quay lại đây! Giận đến mức không có câu nào văn minh để nói!]
Chồng của sản phụ khiến cả mạng nổ tung, thậm chí còn vượt xa sự phẫn nộ dành cho bà mẹ chồng lúc trước. Bất kể bác sĩ nói gì, hắn ta vẫn lạnh lùng hỏi về việc phá thai, thậm chí còn đề nghị đổi bác sĩ điều trị cho “khách quan hơn“.
Bà mẹ chồng vốn đang đắc ý, như vớ được thánh chỉ, liền la hét ầm ĩ trong hành lang bệnh viện, chỉ tay vào bác sĩ mắng không chuyên nghiệp, đòi đổi người điều trị.
Tình hình chỉ trong một phút đã biến thành hỗn loạn như thế.
Phong Ngâm tiến lên một bước, giật lấy điện thoại.
“Anh nghe cho rõ đây! Tôi là nghệ sĩ bị cả mạng ghét bỏ, hàng trăm triệu người mắng chửi. Hiện tại tôi đang livestream, mọi hành vi của anh đều đang bị phát trực tiếp. Anh liệu hồn cầu trời khấn Phật đi, mong là không ai lần ra được danh tính gia đình anh!”
“Nếu bọn họ tìm ra được, sếp anh sẽ nghĩ sao? Bạn bè anh sẽ nhìn anh thế nào? Cuộc sống của anh còn tiếp tục được nữa không?”
“Đừng có lôi pháp luật ra dọa tôi. Tôi chưa từng bóc phốt anh, từ đầu đến cuối chưa từng nêu tên. Nội dung livestream cũng đã được anh đồng ý, lúc bàn công việc anh đã ký tên rồi, tôi có bản hợp đồng điện tử.”
Đầu bên kia lại rơi vào im lặng, hắn ta đang cân nhắc, đang tính toán thiệt hơn.
Nhưng trên cán cân đó là cả một mạng người!
Khỉ thật, cảm giác này thật khốn kiếp!
“Được, tôi đồng ý. Mẹ... ký đi!”
“Không được! Mẹ không ký! Đứa cháu đích tôn của mẹ thì sao!”
“Con trai quan trọng hơn hay cháu nội quan trọng hơn?”
Một câu hỏi, khiến bà ta bỗng im bặt, cuối cùng cũng chịu ký tên. Bác sĩ lập tức bắt tay vào cấp cứu.
Phong Ngâm mỉm cười với bác sĩ, cầm điện thoại, nói vào mic...
Cuộc cấp cứu chính thức bắt đầu.
Có lẽ ông trời còn chưa tuyệt tình, nhiệt độ cơ thể người phụ nữ ấy cuối cùng cũng bắt đầu hạ xuống. Ý thức cô ta dần dần hồi phục, tuy vẫn mơ hồ nhưng ít nhất không còn hoàn toàn mê man.
Bác sĩ điều trị nhân lúc đó bắt đầu giải thích tình trạng bệnh, giọng nói mang theo chút bất mãn, nhắc đến việc chồng cô ta không đồng ý cho cấp cứu, còn hỏi bác sĩ có thể phá thai hay không.
Người phụ nữ im lặng lắng nghe, không nói một lời, cũng không có biểu hiện gì rõ ràng.
Đó là kiểu chấp nhận trong câm lặng, cúi đầu sống sót trong sự hèn mọn.
“Lo chuyện bao đồng, việc nhà tôi cần gì mấy người xen vào!”
Bà cụ lại xuất hiện, ánh mắt và giọng điệu đều lộ rõ sự chán ghét dành cho cô con dâu đang mang thai.
“Nói cho nó biết thì sao? Nó dám ly hôn chắc? Nực cười! Cho nó mười cái gan nó cũng không dám đâu.”
“Không việc làm, ăn của con trai tôi, uống của con trai tôi, cả ngày còn bắt tôi hầu hạ nó. Loại đàn bà thế mà còn dám đòi ly hôn? Tránh ra!”
Bà ta thô bạo đẩy bác sĩ sang một bên. Vị bác sĩ nhìn người phụ nữ đang lặng lẽ cúi đầu, ngoan ngoãn chịu đựng, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.