“Cô làm gì đấy! Thả cháu trai tôi xuống! Đừng làm hại nó!”
Bà lão phía sau vừa hét vừa lao tới, nhưng Phong Ngâm đã bế thai phụ đi ra tận cửa. Làn gió mát từ hành lang thổi tới khiến thai phụ thở hổn hển như muốn hít lấy cả không khí, nhưng dường như vẫn không đủ. Đôi mắt mơ màng, cô ta đưa tay về phía trước, khẽ gọi một tiếng đầy uất nghẹn: “Chồng ơi...”
“Không được hít gió, không được để lạnh! Thằng bé là con trai, nó cần nơi nóng! Cô mà làm mất cháu trai tôi, tôi đánh chết cô!”
Bà già tay cầm chiếc dép nhựa, hét toáng lên rồi đuổi theo. Nhưng Phong Ngâm vẫn kiên quyết đứng chờ thang máy, bởi ôm một người đang mang thai xuống cầu thang bộ là quá nguy hiểm.
“Bà đừng có động đậy! Tôi mà lỡ tay, thì cháu trai của bà cũng chẳng còn đâu!”
Phong Ngâm xoay người lại, ánh mắt như ra lệnh. Quả nhiên, bà lão đứng khựng lại trong giây lát, nhưng chưa kịp yên thì lại lao đến.
“Cô không dám đâu! Mau đưa cháu tôi trở lại! Thầy nói phải để nó ở nơi dương khí đầy đủ suốt 49 tiếng! Chỉ còn mấy phút nữa thôi! Mau thả nó về chỗ cũ cho tôi!”
Những lời của bà ta khiến Phong Ngâm tức đến nghẹn họng, trong đầu dồn dập những câu chửi không thể nói ra giữa livestream.
“Bà nên cảm ơn vì tôi đang phát sóng trực tiếp, nếu không thì tôi đã chửi thẳng vào mặt bà rồi!”
“Đối với loại người như bà, tôi mà dùng một từ văn minh thôi thì cũng là xúc phạm chữ nghĩa đấy!”
“Bà mà có cháu để làm gì? Để sinh ra rồi bị bà hành hạ, bị bà đầu độc à?!”
[Bình tĩnh thôi, nhưng tôi thề lần đầu tiên muốn donate cho Phong Ngâm, đập chết bà kia đi!]
[Cái kiểu tư duy gì vậy? Ngoài trời hơn 40 độ đấy! Bắt thai phụ chịu đựng trong căn phòng kín mít suốt 49 iếng?!]
[Tôi là bác sĩ, nhìn sắc mặt thai phụ kia là biết có thể bị sốc nhiệt. Không hạ nhiệt ngay là nguy hiểm đến tính mạng cả mẹ lẫn con!]
Đang sốt ruột chờ thang máy, Phong Ngâm nhìn thấy nó dừng ở một tầng rồi đứng yên không nhúc nhích, cô không kìm được buột miệng:
“Mẹ nó... giày rơm đẹp thật đấy!”
Tiếng chửi ngụy trang trong lời khen khiến người xem phì cười. Phong Ngâm liếc nhìn quanh cầu thang, tìm đường xuống.
“Đinh...”
Thang máy đến.
“Đinh” một tiếng vang lên, tựa như tiếng chuông cứu mạng vọng xuống từ trời cao.
Cửa thang máy mở ra, gương mặt của Lý Tam Nhất hiện ra trong tầm mắt, chỉ là dưới chân anh ta đang đè lên một người.
“Phong Ngâm, mau lên!”
Không chần chừ, cũng chẳng hỏi han, Phong Ngâm lập tức bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng.
“Không được, cháu tôi còn...”
Bà cụ lách mạnh vào trong, chen cho bằng được. Phong Ngâm không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với bà ta vào lúc này.
Lúc này, Lý Tam Nhất cũng đứng dậy, kéo người đàn ông dưới đất lên, vác lên lưng, vừa rời khỏi camera vừa nói:
“Anh ta đợi thang máy hơi lâu chút thôi.”
Chỉ một câu, cả phòng livestream đều hiểu.
[Chung cư tôi cũng có người như vậy, cố tình giữ thang máy chỉ để tiện cho mình.]
[Đúng đúng, nhà tôi ở tầng cao nhất, dưới nhà có hộ cứ sáng nào cũng vậy, thang máy đứng yên ở tầng họ cả chục phút!]
[120 đang tới rồi!]
“Cháu đích tôn của tôi...”
“Mẹ kiếp bà im cái miệng lại đi!”
Một câu kèm ánh mắt lạnh lùng như dao, đủ khiến bà cụ quay mặt đi, tuy vẫn tiếp tục cằn nhằn:
“Chắc chắn không sao đâu, làm như ai cũng quý giá như cô vậy. Thời bọn tôi mang bầu còn phải xuống ruộng cấy mạ, có thấy ai làm sao đâu!”
“Lại còn lạnh gì chứ, mang thai mà lạnh được chắc?”
Phong Ngâm đảo mắt, nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy trên màn hình thang máy, miệng ngứa ngáy muốn phản pháo.