Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 40:

Chương Trước Chương Tiếp

Tay Phong Ngâm bỗng ngứa ngáy, trong đầu không ngừng tự nhủ:

Xã hội pháp trị, xã hội pháp trị, đánh người là phải bồi thường, đánh người là phải bồi thường...

Lập tức bình tĩnh lại kha khá.

“Không ngờ bà cũng là một diễn viên gạo cội đấy, nhập vai sâu ghê. Nhưng thôi tôi không cãi với bà. Từ lúc xếp hàng tôi đã livestream rồi, bà đến lúc nào, ghi lại rõ ràng cả. Nếu thế chưa đủ, ở đây có camera. Mà cho dù không có, bao nhiêu người ở đây làm chứng. Hay là... bà không định nhặt cái mặt rơi dưới đất kia lên à?”

Hiếm thấy người nào vừa cà khịa vừa có bằng chứng cụ thể như vậy.

Người kiavừa nghe đến livestream với camera thì bắt đầu khóc lóc, đập đùi ngồi phịch xuống đất:

“Ôi giời ơi, tôi là người già rồi, cô nhường tôi tí đi mà! Nhà có người bệnh, tôi đang vội!”

“Tôi van cô, tôi lạy cô cũng được!”

Vừa dứt lời, bà ta thực sự định quỳ xuống. Phong Ngâm nhanh như chớp kéo bà ta dậy, không cho bà dùng chiêu “đạo đức trói buộc“.

“Hát, đọc, múa, diễn, bà đúng là rành rọt hết đấy. Nhưng hỏi bà nè, ở đây có ai xếp hàng mà không vì người nhà ốm không? Chúng tôi mất cả một đêm chờ đợi, tại sao chỉ vì vài giọt “nước mắt” của bà mà phải nhường chỗ? Giỏi thế sao không đến khóc van Biển Thước, để ông ấy chữa bệnh cho?”

“Bớt dùng chiêu “người già đáng thương” lại đi.Nếu mà tôi giàu tí là tôi còn cho quỳ thoải mái nữa kia.”

Không để bà ta xen vào, Phong Ngâm đảo mắt nhìn quanh một vòng.

“Chen hàng là chen hàng, đừng tìm lý do. Nếu thật sự là bệnh cấp cứu không thể chờ được, thì đi cấp cứu. Đứng đây làm gì!”

Một câu này khiến mấy người định xen vào giúp, im luôn.

Bà lão nằm lăn lộn dưới đất, gào khóc vờ vịt, dựa vào cái mác “người già đáng thương” vốn xưa nay vẫn dùng tốt, hôm nay lại đụng phải đá tảng, không ăn thua.

Bà ta cúi đầu nức nở, đôi mắt không yên phận đảo qua đảo lại, một tay ôm ngực, còn chưa kịp kêu thì đã bị tiếng hét của Phong Ngâm dọa cho bật dậy.

“Mau! Đẩy cáng vào! Cấp cứu! Gọi thuốc đắt nhất ra, bà cụ có tiền!”

Bà ta bật dậy như lò xo, vội nhào đến bịt miệng Phong Ngâm.

“Đừng la, đừng la nữa!”

“Bà ơi, không sao rồi đúng không? Không sao thì làm ơn nhích sang bên, để tôi đăng ký khám.”

Phong Ngâm nhường chỗ, bà ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa, liền tuôn một tràng chửi rủa.

“Cô gái này sao mà không có chút lòng trắc ẩn nào hết vậy! Không ai ưa cô đâu, đáng đời ế chồng!”

Phong Ngâm bị mắng mà mặt vẫn dửng dưng, đúng là trúng nghề rồi, chuyên gia đấu khẩu cả trăm năm, gặp đúng đối thủ.

“Nhìn lối tư duy của bà là biết trực tràng thông não rồi.”

“Nếu tôi chưa tiêm vắc xin dại thì cũng không dám lại gần bà đâu.”

Phong Ngâm còn định tung tiếp vài chiêu nữa thì một phụ nữ phía trước bất ngờ quay lại chen ngang:

“Nói năng tích đức chút đi, bà cụ cũng khổ mà. Nếu không phải nhà chẳng còn ai, ai đời lớn tuổi rồi còn phải xếp hàng thế này?”

Phong Ngâm đưa mắt nhìn sang người phụ nữ kia.

“Thế thì phiền chị nhường chỗ cho bà ấy đi. Nhưng xin nhắc, cách nhường đúng là người rời đi ra sau, bà cụ đứng chỗ của chị, còn chị về hàng sau.”

“Thế nào, chịu không?”

Chịu không?

Tất nhiên là không.

Người phụ nữ kia không đồng ý, lại bắt đầu kéo phe.

“Bà con... mình nhường một người thôi mà, bà cụ lớn tuổi cũng khổ lắm.”

Cô ta nói đi nói lại, nhưng mấy người phía trước chỉ cúi đầu im lặng.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Phong Ngâm vỗ tay.

“Hy sinh lợi ích người khác để tô vẽ phẩm chất mình, tôi đúng là lần đầu được xem bản live.”

“Không có can đảm lùi xuống sau thì thôi đừng làm người tốt kiểu đó. Dùng quyền lợi của người khác để làm điều tốt, cuối cùng người được cảm ơn lại là chị, hay thật!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)