Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

Thế này thì dùng văn bản công kích kiểu gì được nữa?!

Trong ảnh, Phong Ngâm lười biếng tựa lưng vào ghế, gió từ quạt điện làm tà áo tung bay, tay cầm quạt giấy phe phẩy như một công tử nhà quyền quý đang du ngoạn trên thuyền. Nếu bỏ qua phông nền phía sau, đây chẳng phải là thế tử gia phong lưu, tiêu sái bước ra từ tranh cổ trang sao?

Cô gái đứng đầu phe antifan cũng câm nín. Sau cùng, chỉ nhắn gọn một câu:

“Đừng nản, đêm còn dài!”

Câu nói ấy như hiệu lệnh xuất quân, khiến cả nhóm antifan như được tiếp thêm khí thế, quyết tâm tìm mọi cách “phanh phui” bằng được!

Sau hơn một tiếng chờ đợi, cuối cùng Lý Tam Nhất cũng đến nơi.

“Anh mà không đến nữa là tôi gọi công an đấy!”

Phong Ngâm chưa để anh ta kịp lên tiếng, đã ấn anh ta ngồi xuống ghế.

“Giữ chỗ cho tôi, tôi phải đi giải quyết chuyện hệ trọng của đời người.”

Lý Tam Nhất vẫn còn ngơ ngác ngồi xuống, rồi ánh mắt liếc sang túi nilon bên cạnh, bên trong có ba chai nước khoáng.

Ủa? Sao nhìn quen vậy ta?

Anh ta cầm một chai lên, vừa thấy dòng chữ in trên đó thì bật cười thành tiếng.

Phòng livestream nhao nhao hỏi anh cười gì, Lý Tam Nhất quay chai nước lại cho camera nhìn rõ.

“Tôi không cười Phong Ngâm đâu, cười chính mình thôi. Tôi còn tưởng cô ấy hào phóng, mua hẳn ba chai nước mát.”

Trên thân chai, bốn chữ “hàng khách sạn cung cấp” in rõ rành rành.

Phải công nhận, kiểu chơi này, đúng là phong cách của Phong Ngâm.

Chờ đến sáng

[Thật khó tưởng tượng nổi, Phong Ngâm làm sao mà thích nghi được với cuộc sống hiện tại! Trời long đất lở kiểu đó mà cô ấy vẫn cứ cười hớn hở như không có gì.]

[Tôi còn nhớ có tin từng nói Phong Ngâm chảnh chọe, vì nhà tổ chức chỉ chuẩn bị nước khoáng nội địa nên cô ta không chịu uống!]

Lý Tam Nhất nhìn luồng bình luận đang bắt đầu thay đổi thái độ, lặng lẽ đặt chai nước xuống, trong lòng âm thầm mỉm cười, ẩn bình luận.

Khi Phong Ngâm quay lại, nhìn thấy vài bình luận thể hiện sự quan tâm trong phòng livestream, cô giật mình liên tục ngoái đầu nhìn ra sau.

“Không phải là các người vừa thấy cái gì không sạch sẽ chứ?”

Một câu thôi, cái không khí tình cảm vừa chớm nở đã tan thành mây khói.

Thế nhưng Phong Ngâm lại cười thoải mái, ngồi phịch xuống chiếc ghế xếp, cả người thảnh thơi.

“Thế mới đúng chứ. Cuộc sống mà thiếu thử thách thì làm gì còn thú vị. Được phép rung động, nhưng nhớ phải tỉnh táo.”

Cô trò chuyện với người xem thêm một lúc, sau đó đặt điện thoại lên giá đỡ, lim dim mắt nói:

“Ngủ đi nhé, tôi còn phải chờ đến năm giờ sáng cơ. Cái vụ cá cược nhỏ tạm ngưng một đêm, mai gặp lại.”

“Điện thoại tôi để đây luôn, chặn miệng mấy người, để mấy người không còn đường để nói. Nhỡ đâu tôi tắt máy, mấy người lại đồn tôi đi nghỉ ngơi.”

“Tôi đây là lao động chính hiệu, không diễn!”

Nói xong, Phong Ngâm không nói thêm lời nào, khẽ nhắm mắt chợp mắt.

Lượng người xem không những không giảm, mà còn có không ít người mở livestream để ở đầu giường, nửa đêm đi vệ sinh tiện thể liếc qua một cái.

Lý Tam Nhất tuy bị cô đuổi đi, nhưng cũng không rời hẳn, chỉ ra xe ngồi nghỉ.

Trời khuya nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, Phong Ngâm lấy chiếc chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn, đắp lên người rồi tiếp tục xếp hàng.

Tầm hơn bốn giờ sáng, đám đông bắt đầu ồn ào. Phong Ngâm đứng dậy, chuẩn bị thu dọn chăn và ghế.

Ngay khi cô xoay người, thì trước mặt bất ngờ xuất hiện một người.

Phong Ngâm bật cười, vỗ vai người phụ nữ vừa chen lên:

“Bà ơi, xếp hàng đi, phía sau nhé.”

“Cái gì mà phía sau, tôi đứng đây từ đầu mà! Cô ngủ rồi không biết, chỗ này là của tôi đấy.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)