Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

“Anh có tiền hả? Tự bỏ tiền túi à?”

Hai câu hỏi khiến Lý Tam Nhất xấu hổ cúi đầu.

Tuy anh ta không mắc nợ, nhưng cũng thật sự không có tiền. Dù sao lương của anh ta cũng gắn chặt với nghệ sĩ trực thuộc.

“Vậy thì được rồi. Tôn chỉ của chúng ta là: nếu có thể không tiêu tiền thì nhất định không tiêu. Tốt nhất là tiêu tiền người khác để làm việc của mình, thế mới gọi là hoàn hảo.”

Phong Ngâm, người có “gen tiết kiệm” khắc tận vào xương tủy, khiến Lý Tam Nhất không khỏi cúi đầu bái phục.

“Phong Ngâm, rốt cuộc là... là sao cô lại có thể... ưu tú đến vậy chứ?”

Cách lựa chọn từ ngữ đầy cẩn trọng của Lý Tam Nhất khiến anh ta bất ngờ nhận được sự khẳng định từ cô.

“Chỉ nghe cách anh nói chuyện thôi, tôi đã thấy được độ sáng trong não anh rồi đấy.”

Phong Ngâm thoải mái nửa nằm ở ghế sau xe, một tay lướt điện thoại, miệng thì không ngừng nghỉ:

“Khi nào anh cũng nợ hơn 1 tỷ như tôi, tự nhiên sẽ thành ưu tú thôi.”

“Huống chi tôi khác người mà, sinh ra đã cứng cỏi. Chỉ cần chưa chết, tôi còn có thể cười với đời.”

Lý Tam Nhất đặc biệt khâm phục cái miệng “đanh đá” của Phong Ngâm. Dưới góc nhìn một người làm quản lý, mỗi nghệ sĩ đều cần một hình tượng riêng.

Dù không kiểm soát được hình tượng của Phong Ngâm, nhưng hiện tại, hình tượng “độc mồm” của cô lại trúng lớn, vừa chuẩn vừa bạo.

“Không được... không được... vẫn không được...”

Phong Ngâm lẩm bẩm lặp lại mấy chữ đó, khiến Lý Tam Nhất không nhịn được tò mò:

“Cái gì mà không được?”

“Tôi đâu có nói anh không được.”

Chỉ mấy chữ mà khiến miệng Lý Tam Nhất mở ra rồi khép lại, cuối cùng chỉ thốt ra một câu yếu ớt:

“Xe chạy hơi nhanh đấy...”

Lúc này, Phong Ngâm mới ngẩng đầu lên, ngồi dậy hẳn.

“Tôi đang tìm việc. Là một người gánh trên lưng món nợ khổng lồ, tôi nào có thời gian mà mơ mộng lãng mạn.”

“Tìm thấy rồi!”

Cô chăm chú xem xét kỹ thông tin, rồi chủ động liên hệ bên tuyển dụng, trình bày hoàn cảnh hiện tại. Bên kia lập tức xác nhận.

“Xong xuôi. Đưa tôi về khách sạn đi. Nhà anh có ghế xếp loại nhỏ không? Nếu có, sáu giờ tối nhớ mang theo khi tới đón tôi.”

Lý Tam Nhất vừa gật đầu lia lịa, vừa đáp ứng hết yêu cầu. Cuối cùng anh ta mới nhắc:

“Phong Ngâm, hình như cô quên gì rồi phải không?”

“Chẳng lẽ hôm nay chưa nhận được tiền?”

Phong Ngâm giật mình bật dậy, mở ví điện tử kiểm tra, may quá, tiền đã vào tài khoản.

Ngồi trước vô lăng, Lý Tam Nhất lặng lẽ móc ra một viên thuốc trợ tim, ngậm dưới lưỡi.

“Không phải chứ, anh thật sự bị bệnh tim sao?”

Lý Tam Nhất lắc đầu, giơ lọ thuốc lên lắc lắc:

“Là vitamin C. Tác dụng chủ yếu là... trấn an tinh thần. Nhưng lọ cô cầm mới là thuốc thật. Tôi thấy ngày tôi dùng đến nó chắc cũng không xa đâu.”

“Lý Tam Nhất, tôi từng khen anh thông minh chưa nhỉ?”

Anh ta lắc đầu, khen thông minh thì chưa nghe bao giờ, nhưng bị gọi là ngu, là đần, là heo thì nghe đầy tai rồi.

“Phong Ngâm, lần sau cô đi làm gì, có thể báo trước cho tôi biết được không?”

“Ồ.., được chứ.”

Câu trả lời sảng khoái của Phong Ngâm khiến bao nhiêu lời tâm huyết mà Lý Tam Nhất định nói bỗng nghẹn lại trong cổ.

Xe dừng trước khách sạn, Phong Ngâm nhảy xuống xe nhanh như chớp, chẳng thèm ngoảnh lại.

“Mình thật sự đã thành một ông già đầy tớ rồi.”

Lý Tam Nhất vừa lái xe về nhà, vừa chợt sực nhớ ra...

Khoan đã!

Phong Ngâm vẫn chưa nói rốt cuộc sáu giờ tối nay cô sẽ làm gì mà!

Cùng lúc đó, Phong Ngâm về đến khách sạn, rửa mặt thay đồ xong liền mở hệ thống, quy đổi độ hot kiếm được hôm nay.

Thêm 3 ngày sinh mệnh, cộng 60 nghìn đồng, hoàn hảo!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)