Lượt xem gần chạm 70 nghìn khiến cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Buổi livestream hôm nay sắp kết thúc rồi. Ai muốn giới thiệu việc làm thì nhớ để lại tin nhắn ở Weibo, bình luận nào nhiều lượt thích nhất sẽ có cơ hội được chọn nhé. À, đừng quên thực hiện lời hứa vụ cá cược nhỏ của chúng ta nữa đấy!”
Vừa nhấn mạnh lại vụ cá cược nhỏ kia, Phong Ngâm đã hí hửng khoe khoang, vẻ đắc ý chẳng thèm giấu, hất cằm nói đầy tự mãn:
“Sau này biết làm sao giờ, thắng hoài thì cũng khổ ghê á.”
[Phong Ngâm, cô đúng là vô liêm sỉ!]
[Anh em xung phong! Tôi không tin hơn 70 nghìn người lại không tìm ra nổi một nghề mà Phong Ngâm không làm được!]
[Giết! Giết! Giết!]
Bình luận dâng cao khí thế chiến đấu, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chửi rủa cô.
Phong Ngâm lắc đầu hất tóc đầy khí chất, hừ lạnh một tiếng:
“Tự luyến tức là không biết mình xấu. Tôi đẹp thế này, sao có thể gọi là tự luyến được?”
“Các người không hiểu đâu... đây gọi là thực lực.”
Tự tin khoe một tràng xong, cô dứt khoát tắt livestream, để lại hàng nghìn con tim hừng hực chẳng biết xả vào đâu.
Kết quả, một mình Phong Ngâm chiếm đến mấy mục trên hot search. Siêu thoại, diễn đàn, group fan mọc lên như nấm.
Thậm chí, có người còn lập hẳn một nhóm antifan chuyên bài xích Phong Ngâm, trong đó lần đầu tiên xuất hiện một... “trạm tỷ” của phe anti.
Chị ta thề sẽ không phụ lòng mong mỏi của mọi người, nhất định theo dõi, chụp được ảnh xấu, đào được phốt của Phong Ngâm cho bằng được.
Tất cả những việc đó, Phong Ngâm còn chưa biết. Mà dù có biết, cô cũng chỉ nhún vai một câu:
“Toàn là lưu lượng, toàn là nhiệt độ đó!”
Rời khỏi nhà tang lễ, chủ nhiệm Đường rưng rưng nước mắt, không nỡ rời xa. Cảnh tượng ấy khiến cháu gái ông ta, Đường Đường, không nhịn được phải lên tiếng:
“Cậu à, cháu đi học đại học cậu cũng chưa từng lưu luyến như thế!”
“Cháu mà so được với Phong Ngâm à!” Chủ nhiệm Đường nói xong, liền kéo cháu gái đến trước mặt Phong Ngâm.
“Phong Ngâm, từ giờ trở đi tôi là anh của cô, cháu gái tôi cũng là cháu gái cô luôn. Đường Đường, gọi dì đi!”
Phong Ngâm bỗng chốc lên chức, mặt chẳng chút e ngại, còn hớn hở nhìn về phía Đường Đường, một antifan nhỏ tuổi. Đường Đường mặt méo xệch, tức giận hét một tiếng “cậu!” rồi bỏ chạy.
Hai cô bé antifan còn lại, trải qua bao cung bậc cảm xúc, giờ dắt tay nhau lướt ngang qua Phong Ngâm, vừa đi qua thì lập tức rảo chân bỏ chạy.
“Tôi đáng sợ vậy à?”
Câu hỏi ấy, Lý Tam Nhất không dám trả lời.
Gương mặt anh ta nhăn nhó như bị táo bón, khiến Phong Ngâm ngán ngẩm đẩy anh ta sang bên:
“Còn thiếu rèn luyện lắm.”
Chào tạm biệt anh trai nhiệt tình và cô cháu gái không tình nguyện, Phong Ngâm lên xe cùng Lý Tam Nhất, kết thúc buổi làm việc buổi sáng.
Trên xe, Lý Tam Nhất mở điều hòa, từ gương chiếu hậu liên tục liếc nhìn Phong Ngâm. Không ngờ lại chạm mắt nhau trong gương, khiến anh ta giật bắn, suýt tuột tay khỏi vô lăng.
“Cẩn thận đấy, chủ nợ của tôi nhiều đến mức thừa sức chôn anh.”
“...Xin lỗi. Hôm nay tôi không tin cô.”
Lý Tam Nhất rất nhạy cảm, anh ta nhận ra ngay sự thay đổi trong cảm xúc của Phong Ngâm.
“Chuyện nhỏ thôi. Nếu anh cái gì cũng tin, tôi mới không yên tâm để anh làm quản lý.”
Sự bao dung ấy mới chính là điều khiến Lý Tam Nhất bất ngờ nhất. Trước đây, Phong Ngâm luôn thích làm khó người khác, chưa từng...
Giây phút này, Lý Tam Nhất thật lòng hy vọng Phong Ngâm có thể mãi mãi như bây giờ.
Ở băng ghế sau, Phong Ngâm liên tục lướt điện thoại, miệng lẩm bẩm:
“#PhongNgâmTạiSaoLạiCấpCứuNgườiChết
#PhongNgâmVàChứngTimTanVỡ
#TrangĐiểmNhưSửaNhà
“Mấy cái tên này nghe chẳng đủ lực tí nào.”
“Hay là mình thuê đội ngũ...”