Phong Ngâm cởi bộ đồ bảo hộ, trả lời thẳng thắn: “Cô trả tiền, tôi làm việc. Từ nay về sau không còn liên quan gì, một mối quan hệ trong sáng tuyệt đối.”
“Xin hỏi, cô có hài lòng với dịch vụ tôi cung cấp không ạ?”
Hài lòng không?
Chị đại đương nhiên là hài lòng, hài lòng tới mức Phong Ngâm có nói kiểu gì cũng khiến cô ta cười tươi rói.
“Em gái tôi nói chuyện đúng là thẳng thắn, đã ghê!”
Phong Ngâm giờ chính thức thành “em gái” của cô ta, cô gật đầu mỉm cười như một nhân viên chuyên nghiệp, quay sang hỏi người phụ trách thanh toán là chủ nhiệm Đường:
“Anh Đường, anh thấy công việc hôm nay tôi hoàn thành thế nào?”
Chủ nhiệm Đường gỡ cánh tay đang bị cô gái kia ôm chặt, bước lên nhìn kỹ mấy giây rồi bất giác thốt ra một câu hỏi... không hề chuyên nghiệp:
“Phong Ngâm, cô chắc là... người anh em này chết thật rồi chứ?”
Không thể trách chủ nhiệm Đường được. Vấn đề là... người nằm kia sắc mặt hồng hào hơn cả người vừa “tỉnh dậy từ cõi chết” ban nãy. Dù tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, ông ta vẫn thấy gai người.
Trong lòng ông ta vẫn nghi ngờ không biết người hóa trang trước đấy bị gãy xương là vì “ma nhập” hay bị “người sống dậy” đánh thật.
“Vớ vẩn, em trai tôi chết hay chưa, chẳng lẽ tôi không biết? Nhưng mà công nhận em gái tôi tay nghề quá đỉnh, trông nó còn đẹp hơn lúc còn sống!”
Chị đại vừa nãy còn giọng như chuông đồng, giờ nhẹ nhàng tiến lại gần thi thể em trai, nét mặt an tâm hẳn.
“Em à, lần này đi không phải lo xấu mặt nữa nhé. Chị đã nói rồi, sẽ để em ra đi thật chỉn chu!”
“Em cũng khỏi lo cha mẹ lo em đi có đau không. Họ không nhìn ra đâu, chị cũng không nói gì với họ hết. Đẹp thật, em trai chị đúng là đẹp trai!”
[Phòng livestream này đúng là “có độc“. Cứ lúc tôi cười sung sướng nhất là lại bị đâm cho một nhát!]
[Tự nhiên hiểu ra ý nghĩa thật sự của nghề này, giữ lại hình ảnh đẹp nhất của người đã mất cho người thân.]
[Nói hay thật đấy. Đến cuối đời, mong sao nỗi đau bớt đi, được ra đi trong bình an là lời chúc đẹp nhất.]
Livestream tạm lắng. Sau khi xác nhận cả hai bên đều hài lòng, Phong Ngâm bắt đầu đòi tiền.
Chủ nhiệm Đường trả tiền rất sòng phẳng, hơn nữa còn mê mẩn trước tay nghề của cô đến mức chủ động ngỏ lời mời cô về làm việc.
“Phong Ngâm, hay là cô ở lại chỗ chúng tôi đi, đãi ngộ cao lắm!”
Phong Ngâm nghe vậy thì đắn đo phân tích: “Căn tin ở đây đúng là không tệ, nhưng không được rồi. Dù nhìn bề ngoài tôi có vẻ không nghề nghiệp, thực tế tôi vẫn đang là nhân viên của một công ty giải trí mà.”
“Em gái, về làm chỗ chị đi, không cần làm gì cả, mỗi tháng trả em 10 nghìn, thế nào?”
Chủ nhiệm Đường vừa bị từ chối xong thì chị đại lập tức giành người ngay tại trận.
“Tôi trả 15 nghìn!”
Chủ nhiệm Đường bị kích thích, vội hét giá cao hơn: “20 nghìn!”
Chị đại không chịu thua: “25 nghìn!”
Còn đang định hét tiếp thì bị Phong Ngâm giơ tay cản lại.
“Cảm ơn hai người đã yêu quý, nhưng một người đang nợ hơn 1 tỷ, cần trong vòng nửa năm phải trả hết như tôi... thì thật sự không thể đồng ý được.”
“Trừ khi hai người có lòng giúp tôi trả nợ...”
Phong Ngâm vừa chuyển giọng, chị đại lập tức bước tới, nắm tay cô:
“Em gái, chị quý em thật, nhưng cũng thật sự... không có tiền! Nếu em không trả nổi nợ, chị bao em ăn no mỗi ngày!”
“Cảm ơn chị.”
“Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!”
Chủ nhiệm Đường giơ điện thoại lên: “Phong Ngâm, tôi theo dõi cô rồi! Tôi đây rất tin tưởng cô!”
Phong Ngâm cũng cảm ơn, nhận lại điện thoại từ Lý Tam Nhất, quay về phía ống kính, xuất hiện lại lần nữa.