Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Khi cô cầm lên một chiếc chổi cứng có vẻ rất khó dùng, một câu thoại quen thuộc lại vang lên.

“Anh Đường này, việc này bao nhiêu tiền?”

“500! Phong Ngâm, giá này là ưu đãi rồi đấy. Bình thường người ta làm lĩnh lương tháng, chứ một ngày mà kiếm được 500 thì hiếm lắm.”

“Hiểu rồi!”

Phong Ngâm gật gù làm dấu OK, rồi bắt đầu ra tay.

Trong livestream, hầu hết hình ảnh đều bị làm mờ vì lý do nhạy cảm. Lý Tam Nhất đã được cảnh báo về nội dung liên quan đến máu me, nên tuyệt đối không dám vượt giới hạn.

Nhưng ở hiện trường, ai nấy đều trợn tròn mắt, há hốc mồm.

“Cộc cộc cộc!”

“È è è...”

“Vù vù vù...”

Tiếng búa, tiếng khoan, tiếng máy sấy vang lên từng hồi, âm thanh thi nhau vang vọng khắp phòng. Trong livestream chỉ thấy một màn bụi mờ bay lượn quanh Phong Ngâm như thể cô đang ở... công trình xây dựng.

Nhiều người mới vào còn tưởng đây là một buổi livestream sửa nhà.

“Livestream xây dựng hot vậy à? Hơn 50 nghìn người xem cơ đấy?”

Sau khi được người khác giải thích, người đó ban đầu thì giật mình, sau lại tò mò, cuối cùng chọn ở lại xem tiếp.

Cái quy trình ấy gần như trở thành tiêu chuẩn cho người xem mới.

Lý Tam Nhất tạm thời kiêm luôn vai trò người thuyết minh, chỉ là bản thân anh ta cũng chẳng biết dùng từ nào cho hợp.

“Phong Ngâm cầm dao rồi, cô ấy hành động rồi! Dao chạm lên mặt người chết, ối zồi ôi ôi ôi, bắt đầu điêu khắc rồi, mẹ ơi, điêu khắc đẹp quá đi mất!”

“Cô ấy lại cầm khoan, khoan từ phía tai, è è è è, tay nghề rất vững, chắc hồi nhỏ từng học điện nước.”

“Đống phấn này, nhiều quá đi mất, nhưng hợp lý! Cách phối màu của Phong Ngâm rất có gu, có cả cảm giác “người thật việc thật“.”

[Cách thuyết minh kiểu Lý Tam Nhất đúng là đỉnh: ngạc nhiên liên tục, bất ngờ mọi chỗ, khen khắp nơi!]

[Cười không ngậm được miệng, sếp vừa mắng xong sao cười to thế, giờ thì sếp cùng cười với tôi rồi!]

[Phong Ngâm và quản lý đúng kiểu cặp chủ tớ bất đắc dĩ: một người điên rồ, một người cuống cuồng theo sau. Tôi ship cặp này luôn rồi.]

Người xem livestream mỗi lúc một đông, còn công đoạn trang điểm cho thi thể của Phong Ngâm cũng dần đến hồi kết.

“Chủ nhiệm Đường! Người nhà nạn nhân đến rồi, rất dữ! Tôi cản không nổi!”

Một chàng trai hoảng hốt đẩy cửa xông vào, theo sau là ba người đàn ông lực lưỡng.

“Dừng tay! Cô đang lấy thi thể anh tôi ra làm trò hả? Ai cho phép mấy người làm trò này!”

“Tránh ra! Anh tôi phải đi một cách đàng hoàng! Con mẹ nó, ê ê ê! Có gì nói chuyện, đừng cầm dao! Bỏ dao xuống trước đi!”

Phong Ngâm khẽ cười, đặt dụng cụ điêu khắc xuống, giọng điềm tĩnh:

“Đừng vội. Anh cậu chắc chắn sẽ đi một cách đàng hoàng. Xuống dưới kia rồi còn là anh chàng đẹp trai, quyến rũ không ít tiểu nữ quỷ luôn ấy chứ.”

Vừa nói nửa đùa nửa thật, cô vừa rút lại vẻ lạnh lẽo đáng sợ ban nãy, đổi bằng một nụ cười chuyên nghiệp và bình tĩnh.

Tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” vang lên, mang theo áp lực nặng nề, mỗi bước chân đều như dội vào tim.

Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng.

“Cô tốt nhất là nên nói thật đấy.”

Không có từ “nếu không”, cũng chẳng có “hoặc là”, nhưng tất cả đều hiểu ngầm ý sau câu nói kia, đầy uy hiếp.

Một người phụ nữ mặc váy trắng, môi đỏ rực, từ bên ngoài bước vào. Chỉ có vài người trong phòng nhìn thấy, còn trong livestream thì không.

Khán giả trong phòng liên tục spam bình luận: “Cho xem người đi!”

Lý Tam Nhất định hé miệng nói gì đó, vừa thốt được một âm:

“Phong...”

“Không được.”

Chỉ hai từ thôi, Lý Tam Nhất lập tức ngậm miệng. Thậm chí còn tự giễu:

“Chủ nhân của tôi nói không được, kẻ làm nô tài như tôi không dám cãi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)