“Anh ơi, cư dân mạng hỏi sao căn tin của mấy anh sáng sớm đã có đủ món “nặng đô” như thịt kho tàu với thịt xào cay thế kia?”
Người đàn ông bên cạnh, cũng đang ăn ngon lành nhờ bị ảnh hưởng bởi cô, trả lời:
“Chỗ chúng tôi có phúc lợi, một ngày bốn bữa, lúc nào muốn ăn thì có đồ ngay.”
Câu nói khiến cả đám người xem trào dâng lòng ghen tị, có người còn hỏi làm sao để xin vào... làm ở nhà tang lễ.
Mọi người cười nói rôm rả, thỉnh thoảng có vài bình luận không mấy thiện chí cũng bị Phong Ngâm nhẹ nhàng phản bác:
“Rảnh quá lo chuyện bao đồng. Tôi ăn ít thì bảo lãng phí, ăn nhiều lại bảo tôi giả vờ rồi đi nôn. Sao, bạn là củ sen đầu thai à? Lòng dạ cũng dài ghê!”
Vừa nói chuyện, hai đĩa đồ ăn cũng đã sạch bóng. Phong Ngâm chuẩn bị lấy thêm canh với đồ tráng miệng để “lấp mấy khe hở“.
“Tôi không gọi là ăn khỏe, mà là tiêu chuẩn của một lao động chân tay chính hiệu.”
“Không ăn thì lấy sức đâu mà chửi mấy người, tôi ăn là ăn thay các bạn đấy.”
Cô đứng dậy, bưng một tô canh chua cay và một đĩa bánh bao nhân khoai lang làm tráng miệng, quay lại bàn ngồi xuống.
“Chủ nhiệm Đường ... người hóa trang thi thể bị thương tay rồi!”
Một người đàn ông chạy vội vào từ cửa căn tin, mồ hôi đầm đìa, đến trước mặt cậu của Đường Đường, cũng chính là chủ nhiệm Đường.
“Gì mà hét to thế, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”
Phong Ngâm vừa bưng canh vừa ngồi xuống, lắng nghe mà như đang xem kịch, thảnh thơi ăn bánh ngọt.
[Lần đầu tiên thấy có người ăn tráng miệng trong trường hợp này.]
[Người hóa trang thi thể... là cái nghề trang điểm cho người chết đúng không?]
[Phong Ngâm giỏi mà, lên đi!]
Nuốt miếng bánh cuối cùng, Phong Ngâm giơ tay gọi lớn:
“Anh Đường, cần người hóa trang bán chuyên không?”
Chủ nhiệm Đường vừa lướt điện thoại tìm danh bạ, quay đầu nhìn cô.
“Phong Ngâm, việc đó không đơn giản đâu. Có sức có gan không bằng có tay nghề. Nó... đòi hỏi kỹ thuật.”
“Tôi biết. Anh cứ tìm trước đi. Nếu thật sự không có ai thì hãy tính đến tôi, dân bán chuyên.”
Cô không hề nôn nóng, cứ thong thả nhấp từng muỗng canh như đang uống trà chiều.
Chủ nhiệm Đường gọi liền ba cuộc, kết quả đều là không ai rảnh để tới hỗ trợ.
Ánh mắt ông ta dần dừng lại trên người Phong Ngâm, người không biết đã uống bao nhiêu tô canh rồi.
“Cô thật sự biết làm à?”
“Biết sơ sơ. Nghề hóa trang thi thể còn gọi là chuyên viên phục dựng diện mạo. Dựa vào tình trạng thi thể và yêu cầu của gia đình, dùng kỹ thuật đặc biệt để cố gắng khôi phục khuôn mặt người đã khuất về gần với lúc còn sống.”
Câu trả lời đầy chuyên nghiệp khiến cán cân trong lòng chủ nhiệm Đường nghiêng đi một chút.
Ông ta quay lại hỏi:
“Người chết là do nguyên nhân gì?”
“Nổ bình gas.”
[Nổ bình gas á? Làm người phải biết lượng sức mình, đâu phải vì câu view mà chuyện gì cũng dám làm.]
[Chuyên viên trang điểm tử thi đâu giống trang điểm thông thường, tôi cũng không tin Phong Ngâm làm nổi, huống hồ bước đầu đã là độ khó kiểu “nổ hạt nhân”!]
[Tôi không muốn thừa nhận, nhưng cũng thấy Phong Ngâm khó mà hoàn thành được.]
Bình luận đầy hoài nghi trở thành dòng chủ đạo. Lý Tam Nhất liếc mắt ra hiệu với Phong Ngâm.
“Sao vậy, anh chưa ăn no à? Ngại gì, muốn ăn gì cứ nói.”
Phong Ngâm hiếm khi hỏi han, suýt nữa khiến mặt Lý Tam Nhất biến thành màu đen.
“Tôi no rồi!”
Ánh mắt cảnh báo của Lý Tam Nhất lia tới Phong Ngâm. Anh ta vốn chẳng tin cô sẽ làm được. Nhưng đến lúc này, buổi livestream đã đạt hiệu ứng cực tốt, tổng lượt truy cập chạm mốc hơn 43 nghìn… mà đây là buổi livestream bắt đầu từ năm giờ sáng! Con số ấy quả thực quá khủng.