Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 28:

Chương Trước Chương Tiếp

“Phải không, mê thì cứ ăn nhiều vào. Đừng như Đường Đường, miệng thì chối còn bụng thì thèm. Hồi nhỏ ăn hết một bát còn khóc lóc khi người khác gắp mất một miếng!”

“Thế thì tôi phải ăn thật nhiều, nhưng tôi ăn hơi khỏe, phải tự trả tiền mới được. Vừa hay hôm nay anh phát lì xì, tôi phải tranh thủ ăn một bữa thỏa thuê, kẻo lại đói.”

Vài câu nói khéo của Phong Ngâm khiến ông cậu này cũng gật đầu đồng ý ngay.

[Hai người trò chuyện, Đường Đường lĩnh trọn đòn sát thương tinh thần.]

[Cô ấy còn nuốt nổi cơm? Nên gọi là tâm lý mạnh mẽ hay nội tâm lệch lạc đây?]

[Thật không hiểu nổi, người ta dùng thực lực kiếm cơm, có động chạm gì tới mấy antifan các người? Đúng là rảnh rỗi sinh chuyện!]

Lúc này, bộ đồ bảo hộ đã được giặt sạch sẽ, Phong Ngâm cầm điện thoại lên, đối diện màn hình nở nụ cười để lộ hàm răng trắng nhỏ đặc trưng.

“Sự ngu ngốc của các bạn khiến tôi cảm thấy, thậm chí không đáng để tôi giả vờ lịch sự. Rảnh thì lấy não ra phơi nắng đi, kẻo nước nhiều quá lại mốc meo mất.”

“Mỗi ngành nghề đều có đặc thù riêng, không thích thì đừng làm, nhưng làm ơn đừng lên án người khác.”

“Tiếp theo chúng tôi đi ăn cơm. Livestream bữa ăn á? Không phải không được, tôi chỉ sợ... sợ các bạn thèm.”

Phong Ngâm cười rạng rỡ, nụ cười tự do, phóng khoáng như gió. Tóc rối nhẹ bay theo gió, khoảnh khắc ấy đẹp đến bất ngờ.

Theo ống kính, mọi người cùng đến nhà ăn của nhà tang lễ.

Căn tin trông giống như căng tin trường đại học, có kính ngăn trong suốt, một dãy khay inox dài trải kín đồ ăn bên trong.

“Nhìn thôi đã thấy ngon, ngửi mùi lại càng thấy thèm!”

Không do dự, Phong Ngâm móc tiền ra trả, bảo Lý Tam Nhất cầm điện thoại, còn mình xách khay đi lấy cơm.

“Cái này lấy, cái kia cũng lấy... thịt kho tàu thì phải có, cánh gà cũng phải gắp... cơm trắng ba bát trước, thêm hai cái bánh bao.”

Chỉ riêng phần ăn của mình, Phong Ngâm đã bê hai khay đầy ú ụ.

Bình luận lại bắt đầu nổ ra chỉ trích: nói cô phung phí, nói cô cố tình gây chú ý.

Nhưng giờ phút này, Phong Ngâm chẳng thèm để tâm. Trời đất rộng lớn, ăn vẫn là việc lớn nhất.

Hai ký bánh chẻo buổi sáng đã tiêu hao hết từ lâu. Cô đang đói.

Vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn, thì bị Lý Tam Nhất cắt ngang. Đáp lại là ánh mắt “anh liệu hồn đấy, chuyện gì phải quan trọng lắm mới được cắt ngang tôi ăn” từ Phong Ngâm.

Lý Tam Nhất định nhắc nhở cô đừng ăn phí quá, nhưng cuối cùng lại đổi lời:

“Cái đó... tôi định đưa cô cái thìa, để ăn cho nhanh!”

Cái thìa từ trên trời rơi xuống

[Thề trăm trái sầu riêng, tôi dám chắc Lý Tam Nhất không định nói câu đó đâu.]

[Hahaha, dáng vẻ Lý Tam Nhất nhút nhát y chang tôi luôn!]

[Tưởng tượng ra cảnh chủ tử với ánh mắt giết người cùng tên thuộc hạ vô dụng bên cạnh...]

Lý Tam Nhất vốn định mở miệng can ngăn Phong Ngâm, nhưng nhìn bình luận trong phòng livestream thì chỉ biết im lặng ngồi xuống, nghĩ thầm: Hay quá, giỏi thì lên mà làm, tôi chịu!

Trước ống kính, Phong Ngâm hớn hở nhận lấy cái thìa, từng muỗng cơm, từng muỗng thức ăn, ăn rất hào hứng mà sạch sẽ.

Nếu cô có đuôi, thì chắc lúc này nó đang vẫy rối rít rồi.

Không biết từ lúc nào, cả phòng livestream bị cuốn vào cảnh ăn của cô, có người còn cầm điện thoại định đặt đồ ăn...

Nhưng nhìn đồng hồ, còn chưa tới tám giờ sáng!

Lý Tam Nhất nghiêng điện thoại cho Phong Ngâm thấy rõ bình luận trong lúc cô vẫn đang ăn ngon lành.

Khi hai bát cơm đã bị “quét” hơn một nửa, Phong Ngâm mới bắt đầu chuyển từ ăn đơn thuần sang vừa ăn vừa giao lưu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)