Có đôi khi hắn ta còn ảo tưởng, nghĩ rằng căn bệnh này khiến mình trở nên đặc biệt, khác người.
Livestream vẫn đang tiếp tục, còn Phong Ngâm thì vẫn miệt mài cõng xác người ra ngoài.
[Không bàn gì khác, Phong Ngâm thật sự rất “gắt”!]
[Khoảnh khắc cô ấy nói “giết không tha” nghe đã gì đâu ấy!]
[Thành fan luôn rồi. Chị gái này ngầu quá, nói câu nào trúng tim câu đó, đúng kiểu tôi hằng mơ ước.]
Chuyện “người chết sống lại” lần này khiến cho lượng fan ủng hộ Phong Ngâm tăng vọt, và toàn là những người có gu cực độc.
Giữa lúc cõng xác đi đi lại lại, cô liếc nhìn phần bình luận, trên mặt hiện lên một nụ cười đẹp đến mê mẩn, rực rỡ giữa mồ hôi nhễ nhại.
“Tôi chỉ muốn nói: mấy bạn có mắt đấy.”
“Được khen đến mức này tôi cũng ngại quá, hay là nói kỹ hơn chút đi, tôi có thời gian mà.”
“Không thích tôi á? Không sao đâu, nếu có chỗ nào khiến bạn ghét, thì bạn ráng chịu chút vậy, vì tôi đâu sửa được.”
Phong Ngâm cõng xác không ngừng nghỉ, giọng điệu vừa chậm rãi vừa rõ ràng. Người bị cô “đá xéo” chỉ biết tức nghẹn, muốn tra từ điển xem mắng lại sao cho chất, nhưng lần nào cũng bị cô chặn họng trước.
“23... à không, 22 thi thể, thêm một người còn sống, tất cả xử lý xong xuôi. Anh kiểm tra lại giúp tôi, được chứ?”
Cậu của Đường Đường bước tới, nét mặt giống như thấy được đứa cháu “phát tài độ mệnh” nhà mình, không giấu nổi vẻ yêu quý.
“Được chứ, đương nhiên là được! Giao việc cho cô, tôi hoàn toàn yên tâm. Giờ tôi chuyển khoản nhé, thưởng riêng cho cô thêm 400.”
Phong Ngâm nghe vậy, lập tức cảm ơn rối rít.
Một người chuyển khoản, một người nhận tiền, hợp tác vô cùng suôn sẻ.
Sau khi chuyển tiền, cậu của Đường Đường còn chủ động xin số liên lạc của Phong Ngâm, nói rằng sau này có việc sẽ tiếp tục gọi cô.
“Vậy thì cảm ơn anh nhé, tôi còn đang trông vào làm thuê để trả nợ đây.”
“Nợ bao nhiêu? Không sao đâu, cô giỏi thế này, vài năm là xong ấy mà.”
“Cậu ơi, cô ấy nợ hơn 1 tỷ lận đó!”
Một câu của Đường Đường khiến chú cô ta sững sờ nhìn Phong Ngâm, ánh mắt như muốn nói: “Không ngờ cô là người như vậy!”
Nhưng giây sau...
“Ghê thiệt! Người bình thường có muốn cũng chẳng nợ nổi số đó! Quả là bản lĩnh!”
Đường Đường đứng bên chỉ muốn móc mắt mình luôn cho rồi. Cái gì thế này? Phong Ngâm không chỉ không bị làm khó, mà hình như còn rủ rê thêm được một ông chú nữa thì phải!
Khán giả trong phòng livestream cũng bị cú bẻ lái của người đàn ông này làm cho sững sờ không kịp phản ứng.
[Não ông chú này y như một đường dây điện đứt!]
[Công nhận, nghĩ kỹ thì thấy... cũng hợp lý phết.]
[Không ngờ thật sự có người thích Phong Ngâm, chắc não toàn nước!]
Sau khi cởi bỏ bộ đồ bảo hộ, Phong Ngâm hỏi chỗ rửa tay, liền được cậu của Đường Đường nhiệt tình dẫn đường. Ba antifan phía sau, sau một phút đứng hình tại chỗ, cũng đành nối đuôi theo sau.
“Đi đi đi, khăn mới này, cầm lau tay đi, để tôi lấy cho cô chai nước. Trời nóng thế này, có muốn ăn kem không? À mà cô ăn cơm chưa? Căn tin bọn tôi nấu ngon lắm đấy!”
“Cậu ơi...”
Đường Đường không cam tâm gọi một tiếng “cậu”, chỉ nghe ông ta không thèm ngoái đầu lại, đáp tỉnh bơ:
“Biết rồi, cháu thích ăn thịt kho tàu đúng không, lát nữa cậu múc cho hai miếng luôn!”
Antifan Đường Đường lúc này chỉ muốn chui vào túi rác đen gần đó để biến mất khỏi thế giới.
Đây thật sự là... cậu ruột của mình sao?
Nhìn cậu mình ở bên cạnh Phong Ngâm săn sóc chu đáo, nghe đoạn trò chuyện giữa hai người, cô ta càng thấy bực tức.
“Có cả thịt kho tàu à? Vậy thì tôi không khách sáo đâu nhé, tôi mê thịt lắm luôn ấy.”