Người đàn ông nhún vai, thản nhiên nói:
“Không sao đâu, tôi vốn sống ngày nào hay ngày nấy. Từ lâu tôi đã buông bỏ rồi.”
Vừa dứt lời, bản tính phản nghịch trong Phong Ngâm lại trỗi dậy.
“Tổ tiên anh có phải đầu bếp không mà biết đẩy nồi trách nhiệm giỏi vậy?”
“Anh sống hay không chẳng liên quan gì đến bọn tôi. Nhưng những gì anh làm có thể liên lụy đến bác sĩ, đến người khiêng xác cho anh, thậm chí là cả nhân viên nhà hỏa táng. Cái bệnh của anh, cớ sao bắt người khác phải gánh thay?”
“Rảnh thì bớt uống mấy thứ súp tâm hồn lại đi. Cái sự “ngộ” của anh, đừng mang ra mà gây rắc rối cho người khác.”
Phong Ngâm xả một tràng không ngừng, sau đó gọi ông anh làm ở nhà tang lễ tới, chỉ vào người đàn ông dưới đất rồi hỏi:
“Cái này mới khiêng được nửa chừng, có ảnh hưởng gì đến 1600 của tôi không?”
Một câu hỏi khiến ông ta đứng hình toàn tập.
Đây... là trọng điểm sao? Là trọng điểm thật à?
Rất rõ ràng, với Phong Ngâm thì đúng là như vậy.
“Tính, tính chứ, cô còn được thưởng nữa kìa!”
“Thế thì tốt quá, có câu đó của anh, tôi phải tranh thủ làm tiếp thôi!”
Cô lại xin thêm một bộ đồ bảo hộ, tiếp tục công việc khuân xác.
[Vừa tra Baidu xong, đúng là có bệnh đó thật. Nghĩ mà ghê, nghe nói người mắc bệnh vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.]
[Phong Ngâm này quá đáng thật, sống chết là chuyện của người ta, cô lấy quyền gì mà chỉ trích.]
[Tôi lại thấy cô ấy nói đúng, nếu đã nhìn đời nhẹ như mây khói thì chí ít nên để lại lời nhắn hay ký hiệu gì đi, tránh cho người khác vạ lây!]
“Ơ, cô vẫn dám đi khiêng tiếp á? Không sợ... không sợ lại sống lại lần nữa à?”
Phong Ngâm đã đeo bao, vác một cái xác lên vai, nhìn Đường Đường, antifan nổi tiếng, rồi nở một nụ cười đầy ngạo nghễ.
“Nếu thật sự đều sống lại hết, thì chắc phải đổi tên chương trình thành “Khám phá kỳ bí” bản kéo dài rồi.”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai gặp chuyện đâu.”
Giọng điệu bình thản, nụ cười tự tin và ánh mắt kiên định của Phong Ngâm như một liều thuốc trấn an thần kỳ, khiến Đường Đường, người vốn đang hoảng loạn đến tột độ, dần lấy lại bình tĩnh.
Nhìn theo bóng lưng của cô, chiếc túi nhựa đen ghê rợn kia bỗng trở nên... chẳng còn đáng sợ đến thế.
“Thực ra, Phong Ngâm cũng... không tệ lắm.”
Một antifan khác buột miệng nói.
Đường Đường định phản bác, nhưng nghĩ một lúc lại chẳng tìm được lời nào thích hợp.
“Còn gọi là “không tệ” à? Tiêu chuẩn của mấy đứa con gái tụi bay cao quá rồi đấy!”
Cậu của Đường Đường tỏ vẻ không hài lòng, rồi sải bước đến chỗ gã đàn ông “có bệnh” suýt chút nữa khiến ông ta mất việc.
“Đứng đây chờ. Đợi cảnh sát và xe cấp cứu tới, cậu viết cho tôi một tờ cam kết miễn trừ trách nhiệm, nghe rõ chưa?”
Bị người đàn ông cao to, lực lưỡng như cậu của Đường Đường dọa cho phát hoảng, người kia chỉ biết gật đầu liên tục.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi... xin lỗi, thật sự xin lỗi, đã làm phiền mọi người.”
Cậu của Đường Đường thật sự muốn chửi cho một trận, nếu không phải vì trước mặt còn có ống kính livestream, và cũng vì người này trông chẳng sống được bao lâu nữa, ông ta thật sự có cả một lô họ hàng muốn gửi lời hỏi thăm.
“Thôi, tôi cũng chẳng làm khó cậu. Nhưng cậu nên biết, nếu hôm nay không phải Phong Ngâm phát hiện ra, thì giờ cậu đã chết rồi đấy. Cháy sống mà chết!”
Gã đàn ông rùng mình, nhưng vẫn tỏ ra dửng dưng như không có gì. Chẳng qua, trước giờ mỗi lần thế này, hắn ta đều tỉnh dậy trong bệnh viện, rồi lại được bác sĩ hỏi han, được người ta tung hô như anh hùng.