Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Bao thứ hai, cũng nhẹ nhàng được ném lên vai.

Tổng cộng: 100 ký.

[Nếu ngày đó Lâm Đại Ngọc có phân nửa sức lực này, thì cuộc đời đâu đến nỗi...]

[Vào xem bằng hai chân, ra bằng hai đầu gối!]

[Cô nàng này tính làm gì nữa? Thêm một bao nữa à? Không sợ bị ép dẹt ra sao?]

[Cô ta có phải con người không vậy!]

Đạt được cú nổ đầu tiên về lượt xem, Phong Ngâm khẽ nghiêng đầu, một tay giữ hai bao xi măng, tay kia giơ hai ngón tay chào kiểu quân đội trước ống kính.

“Chào mọi người, tôi là Phong Ngâm.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm để trả nợ, mời mọi người cùng trải nghiệm niềm vui đẫm mồ hôi khi vác bao xi măng nhé!”

[Mặt mũi thế kia mà đi vác xi măng làm gì, sao không tìm đại gia mà cưới luôn cho khỏe.]

[Phong Ngâm? Nghe quen ghê, mấy hôm trước có cô tiểu thư showbiz phá sản cũng tên y chang.]

[Không thể nào! Phong Ngâm mà dính phải cái gai cũng kêu gọi cấp cứu, giờ đi khiêng xi măng? Đừng đùa chứ.]

Phong Ngâm bắt đầu vác bao xi măng leo cầu thang, điện thoại do một tay khác cầm giơ cao, tiếng bước chân thình thịch vang vọng khắp hành lang như muốn dội ngược lại từng tầng.

“Đừng khuyên tôi lấy đại gia, nếu giỏi thì đi mà khuyên họ xem có lấy cô không.”

“Câu chuyện “câu cá” à? Cá nghe muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô, nhưng lại sợ làm bẩn nước bọt của nó.”

Đối mặt với đám đông mỉa mai, Phong Ngâm vẫn không chút hoảng hốt, bước chân vững chãi leo từng bậc, còn đủ hơi sức tâm sự với cư dân mạng.

“Tôi có khuyết điểm gì mọi người cứ nói thẳng, yên tâm, tôi không sửa đâu.”

“Muốn tôi cút khỏi showbiz? Cái miệng 37 độ này sao lại có thể nói ra được lời lạnh lùng vậy chứ?”

“Mấy người là đang muốn chặn đường kiếm tiền của chủ nợ tôi đấy à! Cắt đường làm ăn chẳng khác nào giết cha mẹ người ta, các người cũng ác thật.”

Còn chưa nóng người, Phong Ngâm đã lướt mắt qua màn hình, mới phát sóng chưa đầy năm phút, lượt người xem đã gần chạm mốc một nghìn.

Phần bình luận thì khỏi nói, náo nhiệt như lễ hội: bảy phần là đòi cô biến khỏi giới giải trí, hai phần là chủ nợ thật giả lẫn lộn, còn lại là đám hóng chuyện buông vài câu linh tinh. Nói chung, gần như chẳng ai thật sự đứng về phía cô.

Phong Ngâm thu lại ánh nhìn, tiếp tục vác bao xi măng.

“Tiểu Ngũ, độ hot đạt tiêu chuẩn quy đổi chưa?”

[Ting - Hệ thống quy đổi độ hot xin phục vụ lần cuối - Đang kiểm tra độ nổi tiếng ban đầu - Mời ký chủ xác nhận hạng mục chính và phụ cần quy đổi.]

Quả nhiên đã đủ!

Khuôn mặt lấm lem bụi bặm của Phong Ngâm khẽ nở nụ cười, lần cuối cùng.

Lần này, cô muốn được sống thọ chết tại nhà, sớm ngày về hưu rồi mở một viện dưỡng lão toàn là mỹ nam.

[Hạng mục chính: sinh mệnh. Hạng mục phụ: tiền bạc.]

[Ting - Đang xử lý - Xác nhận hạng mục thành công, chúc ký chủ thành công.]

Hệ thống lại hoàn toàn yên ắng, như chưa từng tồn tại, giống hệt những thế giới nhỏ mà cô từng đi qua.

Phong Ngâm hít sâu, đặt bao xi măng trên vai xuống tầng được chỉ định.

“Bịch!”

Tiếng bao rơi khiến bụi mù mịt bốc lên, qua cả màn hình cũng khiến người ta thấy nghẹt thở.

[Diễn cũng giỏi nhỉ! Trong đó có phải xi măng không còn chưa chắc. Hôm trước chỉ vì trầy da tay đã khiến cả đoàn phim phải tạm dừng.]

[Một cô gái nặng chưa đến 55 ký, mỗi bao xi măng 50 ký, hai bao là 100 ký, cô ta một mạch vác lên tầng 11? Dù có giả vờ thì cũng nên logic chút chứ!]

[Logic hả? Logic của Phong Ngâm không phải là “tôi có tiền” sao? À quên... cô ta phá sản rồi mà!]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)