Dù chưa cập nhật tin nóng trên mạng hôm nay, đạo diễn Đường vẫn không giấu được sự yêu thích với tính cách thẳng thắn của cô.
Ba ký bánh chẻo được gói xong, bữa tiệc cũng kết thúc.
Sau khi tiễn đạo diễn Đường ra về, trong phòng chỉ còn lại Phong Ngâm và Lý Tam Nhất.
Lý Tam Nhất nhìn cô nàng đang đi vòng vòng thu gom khăn giấy ướt và giấy ăn trên bàn, không nhịn được bước tới hỏi:
“Cô đang làm gì vậy?”
“Anh cũng muốn à?”
Phong Ngâm hỏi ngược lại như thể anh ta đang tranh giành.
Lý Tam Nhất cạn lời với lối suy nghĩ kỳ lạ của cô. Anh ta cần mấy thứ đó để làm gì chứ?
Thấy anh ta không động đậy, cô bèn gật gù như hiểu ra:
“Tôi không có tiền. Mấy thứ này đã trả rồi, không lấy thì phí quá.”
Bốn chữ duy nhất hiện ra trong đầu Lý Tam Nhất: Có lý không thể phản bác!
Thu dọn xong xuôi, Phong Ngâm xách theo ba ký bánh chẻo, chuẩn bị tìm chỗ nghỉ.
Lý Tam Nhất đi theo, tò mò hỏi:
“Sao cô biết buổi ăn hôm nay chỉ đơn thuần là một bữa ăn?”
“Tôi đâu có biết. Tôi chỉ biết mình đến đây để ăn.”
Đứng trước cổng nhà hàng, Phong Ngâm đảo mắt một vòng rồi dừng ánh nhìn lên người Lý Tam Nhất:
“Nhà anh ở đâu?”
“Cô hỏi làm gì?”
Lý Tam Nhất theo phản xạ lùi về sau hai bước, mặt mày cảnh giác như sợ bị làm gì đó.
“Chẳng qua là tôi không mang theo gương thôi!”
Phong Ngâm trợn mắt đến mức như muốn lật cả trời:
“Tôi còn có thể làm gì anh chứ, đi nhờ thôi mà!”
Lý Tam Nhất cười khì khì hai tiếng, chỉ hướng xe.
Trên đường đi, Phong Ngâm nhớ lại câu hỏi khi nãy của anh ta, vì sao cô biết?
Vì trong truyện viết vậy.
Vị đạo diễn Đường này sau này là ông lớn trong giới điện ảnh, có gia đình hạnh phúc, ghét nhất là kiểu trèo cao luồn cúi. Hình tượng “Phong Doanh Doanh người đẹp lòng tốt” vừa hay lọt vào mắt xanh của ông ta, nhờ đó mà sự nghiệp cô ta thuận buồm xuôi gió.
Cả hai vừa lên xe thì nhận được cuộc gọi từ chị Trình.
Lý Tam Nhất bị mắng té tát, trong khi Phong Ngâm bên này cũng bị trách nhẹ, nhưng nhờ để lại ấn tượng tốt với đạo diễn Đường nên vẫn yên ổn.
Ngồi ở ghế sau, không rõ chị Trình nói gì, chỉ thấy miệng Phong Ngâm phát ra tiếng “zizizizi“.
“Đường hầm, zizizizi...”
Cúp máy.
“Không sao chứ?”
Lý Tam Nhất nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Giả vờ mất sóng trong đường hầm thì có gì mà lo. Với lại, tiền cạn thì lòng cũng nguội thôi.”
Lý Tam Nhất nghe mà mặt đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn tiếp tục lái xe.
“Này Phong Ngâm, cô muốn xuống đâu?”
“Khách sạn gần nhà anh nhất, đừng đắt quá.”
“Biết rồi.”
Lý Tam Nhất đưa cô đến một khách sạn bình dân. Trước khi xuống xe, cô hỏi:
“Anh vẫn là quản lý của tôi chứ?”
“Ừ, phải rồi.”
Không hiểu sao trong lòng Lý Tam Nhất dâng lên cảm giác phức tạp. Người lẽ ra phải thất bại, buồn bã như anh ta, giờ lại chẳng thấy chán ghét cô gái này nữa.
“Sáng mai năm giờ đến đón tôi, tôi có buổi livestream, anh quay phim.”
“Hả, được!”
Phong Ngâm xác định xong người quay phim, chuẩn bị xuống xe, lại gõ cửa kính xe anh ta.
“Về nhà nhớ lên mạng xem tin tức. À, tiện thể xin công ty cấp tiền trang phục cho tôi. Còn anh thì nhớ ăn mặc chỉnh tề, đừng quá kỳ quái.”
“Nói xong rồi, tôi đi đây!”
Ngồi trong xe, Lý Tam Nhất vẫn mơ hồ. Rốt cuộc là đang làm công việc gì thế này?
Phong Ngâm xách theo ba ký bánh chẻo, thuê một phòng tiêu chuẩn bình thường để nghỉ lại.
Cô lịch sự hỏi quầy lễ tân và biết được gần đó có chợ đêm. Sau khi đặt ba ký bánh chẻo xuống, cô đi tới khu hàng rong, mua hai bộ quần áo cùng một đôi giày.
Không còn cách nào khác, nguyên chủ chỉ có mỗi bộ đồ trên người, mà còn trải qua cảnh ngâm nước biển, vác xi măng, rửa bát.