“Người ta có lòng trắc ẩn, còn tôi thì không! Với lại tôi chẳng lấy của mấy người một xu, tay làm hàm nhai, miệng vẫn cứng, chị đây muốn làm gì thì làm, mấy người có quyền gì can thiệp?”
“Rồi, livestream ngắn đến đây thôi, tôi đi ăn cơm đây.”
Phong Ngâm rẽ qua mấy khúc ngoặt phía sau khách sạn, con hẻm xi măng tối tăm, chật hẹp, thỉnh thoảng có phục vụ mặc đồng phục đặc trưng đi ngang với khay đồ ăn. Cảnh vật hỗn loạn trong bận rộn, chỉ thoáng qua màn hình livestream.
“Mai có stream không à? Phải xem tôi tìm được chỗ làm thêm không đã. Có ai giới thiệu cũng được đấy?”
Bình luận trong phòng phát chia làm hai phe, người đùa cợt, người thật lòng đề cử.
Phong Ngâm vừa đi tìm phòng ăn, vừa phải lọc mấy lời giới thiệu thật sự có ích.
“Chỉ cần là việc hợp pháp, có trả tiền, tôi đều nhận.”
Chưa đầy một buổi, livestream đã thu hút hơn 20 nghìn lượt người xem.
Chỉ có điều, phần lớn đều là “antifan“. Không biết ai khơi mào, trong khung bình luận bỗng hiện ra một chuỗi comment giống hệt nhau:
[Làm ở nhà tang lễ, khiêng xác, dám không?]
[Nhà tang lễ, khiêng xác!]
[Nhà tang lễ, khiêng xác!]
Đối mặt với ống kính, Phong Ngâm chỉ khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, lắc đầu chán nản:
“Chỉ thế thôi á? Nghĩ mãi mới ra được cái này? Đúng là làm người ta thất vọng.”
“Tôi nghèo còn không sợ, sợ gì chuyện đó!”
“Để lại địa chỉ và thời gian lên Weibo của tôi. Hẹn mai gặp.”
“Vèo” một tiếng, livestream đột ngột tối đen.
Cùng lúc đó, Phong Ngâm cũng tìm thấy phòng ăn của mình.
Còn trên mạng, các hashtag #PhongNgâmRửaBát, #PhongNgâmNóiSẽKhiêngXác, #BạnCóTinKhông đã vọt lên hạng 20 top tìm kiếm.
Phong Ngâm tìm đến đúng phòng bao, xác nhận lại với phục vụ ngoài cửa rằng cô là khách mời của bữa tiệc, rồi mới đẩy cửa bước vào.
“Rầm” cánh cửa mở ra, Phong Ngâm xuất hiện với nụ cười tươi rói, vẫy tay chào mọi người.
“Chào buổi tối nhé, tôi đến rồi. Gọi món chưa đấy?”
Cô hoàn toàn không tỏ ra lúng túng trước ánh mắt đổ dồn về phía mình. Bình thản kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng quanh bàn.
“Vừa đúng 8 giờ, tôi không hề đến muộn.”
Phong Ngâm giơ điện thoại lên, màn hình hiện đúng 8 giờ tối. Quả thật không trễ một phút, nhưng tính giờ như thế này thì cũng quá chuẩn rồi.
“Phong Ngâm, ngồi đây này.”
Một người đàn ông mặc sơ mi đứng lên gọi cô, ánh mắt thoáng qua vẻ không hài lòng, nhưng lúc này không tiện thể hiện ra.
Bữa tiệc hôm nay vốn là để định vai diễn, nhưng cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Tất cả còn tùy vào diễn biến buổi tối nay.
“Ghế đó làm bằng vàng à?”
Phong Ngâm đứng lên làm bộ ngó nghiêng, rồi thở dài đầy tiếc nuối: “Biết ngay chuyện bánh từ trên trời rơi xuống chẳng đáng tin mà.”
Nói xong cô lại ngồi xuống.
Không chờ người đàn ông kia mở lời, Phong Ngâm đã chủ động gọi phục vụ đến gọi món, như thể cô mới là người tổ chức bữa tiệc.
Người đàn ông bị cô đoạt mất thế chủ động, nhất thời không biết xử lý ra sao, nhưng gọi món cũng là đúng trình tự, đành để cô làm trước.
Chỉ là... cô gọi cơm trắng làm gì?
Lại còn bánh chẻo? Ai lại đi ăn bánh chẻo trong bữa tiệc thế này?
“Cho ba bát cơm trước nhé. Bánh chẻo thì để cuối cùng mới mang lên. Có ai muốn ăn cơm nữa không?”
Một bàn tròn cực lớn, chỉ có bảy người ngồi lác đác, mỗi người cách nhau chừng nửa mét, tất cả đều lắc đầu.
Chưa từng thấy ai trong tiệc xã giao lại gọi cơm trắng cả, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt.
Sau khi gọi món xong, nam nhân viên công ty lại đứng lên, đi tới bên cạnh Phong Ngâm, giới thiệu khách mời quan trọng tối nay.
“Phong Ngâm, đây là đạo diễn Đường, người phụ trách tuyển vai cho bộ phim truyền hình.”