Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Nó xoay tròn như chiếc boomerang ngoan ngoãn, bay một vòng rồi trở lại!

Và rồi, cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trong bể nước.

Phong Ngâm lau, ném, đĩa trượt nước, quay về.

Từng chiếc đĩa hay bát quay về đều được cô đón bằng một tay, động tác lưu loát như diễn xiếc. Cô tiện tay ném tiếp, từng đường vòng cung căng tròn, đẹp mắt hiện lên trong không trung.

“Bõm!” chiếc đĩa rơi xuống bể nước tiếp theo, ngoan ngoãn trôi đi theo dòng.

Từng chiếc nối tiếp nhau, cái sau đẩy cái trước, trải qua khâu rửa thứ hai, rồi xếp hàng ngay ngắn bên mép bể, chờ chủ nhân đến lấy.

Nếu có người làm hiệu ứng hậu kỳ, hẳn sẽ thêm cho mỗi chiếc đĩa một đôi tay nhỏ xíu, vẫy vẫy mà gọi: “Chủ nhân ơi, tụi em ngoan ngoãn đợi nè~”

[Khung cảnh này... quá đỉnh!]

[Mẹ tôi hỏi tôi đang coi gì, tôi bảo rửa bát. Mẹ tôi không tin, giờ hai mẹ con cùng coi!]

[Nói “vãi” cũng chán rồi, giờ chỉ muốn quỳ!]

Phong Ngâm mỉm cười tự tin với ống kính, nhướng mày, tay vẫn không ngừng, miệng cũng chẳng nghỉ.

“Không khuyến khích bắt chước nhé. Mẹ tôi mà thấy chắc lấy cây cán bột đập tôi mất.”

“Tôi phải hoàn thành mười thùng lận. Nhiệm vụ nặng nề, thời gian gấp gáp... mà quan trọng là, tôi còn chưa được ăn gì hết!”

Câu cuối cùng, cô nói với giọng u oán, tay lại càng nhanh hơn.

“Tôi còn chưa ăn gì nữa.”

[Không hiểu sao bỗng thấy Phong Ngâm hơi đáng yêu.]

[Người ngốc đúng là dễ bị lừa! Đến cái bản mặt như chó của Phong Ngâm mà cũng có người bênh.]

“Muốn mắng tôi thì mắng, nhưng đừng động đến người tôi quý.”

“Cái người tự xưng là Sứ Giả Của Gió kia, chỉ cho phép cô chửi tôi, còn tôi thì không được phản bác? Cô đúng là não hạt thông mà mơ giấc mộng Thái Bình Dương!”

“Mắng cô thì sao? Nếu cô nghe không rõ, tôi có thể khắc lên bia đá cho cô đọc!”

Phong Ngâm không mắng tục một câu, mà khí thế lại hừng hực đến mức quên cả đói.

“Ơ? Làm xong rồi à?”

Cái thùng bên cạnh Phong Ngâm đã trống trơn.

Mười chiếc thùng chồng cao, chén bát sạch sẽ được cô xếp ngay ngắn lên kệ, chờ kiểm tra.

Cô tháo găng tay, cầm điện thoại lên rồi vén tấm rèm vải.

Bên kia rèm, hóa ra lại náo nhiệt đến vậy.

Một đám phụ nữ trung niên tuổi ngoài năm mươi, đeo găng tay nhựa, vừa rửa bát vừa tám chuyện rôm rả.

“Tháng 9 đóng học phí, tựu trường cũng phải sắm sửa cho con ít quần áo, không thì nó đến lớp lại tủi thân.”

“Không làm thì sao sống, nhà cửa con cái còn chưa có.”

“Phải rồi, trông chờ gì mấy đồng tiền trồng trọt, chúng ta cũng chẳng có nghề gì khác, có việc là làm thôi.”

Từng câu chuyện đời thường lọt hết vào camera livestream, số người buông lời cay nghiệt với Phong Ngâm bỗng giảm hẳn.

“Dì Trương ơi, tôi làm xong rồi, dì kiểm tra giúp nhé?”

“Nhanh thế cơ à!”

Người phụ nữ mặc tạp dề chống nước, mặt không biết dính mồ hôi hay nước rửa bát, đứng dậy, vén rèm bước vào cùng Phong Ngâm.

“Thật sự làm hết rồi! Cô làm kiểu gì mà không còn vệt nước nào vậy?”

“Con bé này giỏi thật, nếu không phải lúc đầu cái miệng nhanh quá, dì cũng định giữ lại làm luôn.”

Dì Trương kiểm tra xong xuôi, sảng khoái thanh toán cho Phong Ngâm.

“Chuyển khoản qua ví... 50 đồng.”

“Cảm ơn dì Trương ạ, lần sau có việc đột xuất, dì cứ gọi tôi nhé.”

“Chắc chắn rồi!”

Phong Ngâm tháo tạp dề, lịch sự chào tạm biệt các dì, khác hẳn vẻ ngang ngược cãi nhau trong livestream.

[Tự dưng thấy cay mắt, thấy mình trước giờ thật chẳng hiểu chuyện gì.]

[Cái livestream này đúng là có độc, đầu stream chửi chua như giấm, cuối stream thì nghẹn cả cổ họng.]

[Phong Ngâm, cô đang lợi dụng lòng thương hại của người xem để kéo lượt xem đúng không?]

“Tôi độc miệng á? Sao có thể chứ, tôi luôn nghĩ mình là chị đẹp vừa xinh vừa tốt bụng cơ mà!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)