“Cái này là...?”
“Thấy ít à?”
Lý Tam Nhất lập tức lắc đầu như điên, có cảm giác nếu nói “ít”, giây sau Phong Ngâm sẽ xé xác anh ta ra.
Phong Ngâm hài lòng gật đầu, đi trước vào thang máy:
“Vậy còn gì để nói nữa.”
Lý Tam Nhất đẩy gọng kính, lặng lẽ đi theo phía sau. Cô... thay đổi thật rồi.
Chẳng lẽ... nợ nần có thể khiến con người ta đổi tính?
Sau khi lên xe, Phong Ngâm thoải mái ngả người ra ghế, không ngừng lướt điện thoại.
Vì đã trễ giờ cao điểm nên đường không quá kẹt, chỉ mất bốn mươi phút là tới khách sạn đã hẹn.
“Phong Ngâm...”
“Anh đi trước đi, vẫn còn sớm, tôi tới ngay.”
Cô vừa mở cửa xe đã lao ra ngoài, chẳng cho Lý Tam Nhất kịp mở lời. Người đã mất dạng.
Lý Tam Nhất đành tự mình đi gửi xe rồi vào nhà hàng.
Chẳng lẽ Phong Ngâm... đi thay đồ?
Anh ta khẽ cau mày, rồi bước vào phòng riêng trước.
Cùng lúc đó, livestream “nợ nần” của Phong Ngâm bắt đầu.
“Chào mọi người, tôi là Phong Ngâm, người đang nợ hơn 1 tỷ đây. Hiện đang ở khu rửa bát phía sau khách sạn Dương Quang.”
“Đi khách sạn có ẩn tình? Mắt anh làm bằng phân chắc, hay là bị tụt lại trong quá trình tiến hóa?”
“Tôi đâu phải thầy bói ở đầu phố, không rảnh đoán mấy chuyện các người thích nghe.”
Lối nói quen thuộc, lại bắt đầu rồi.
Phong cách quen thuộc khiến không ít khán giả đang xem livestream cảm thấy thỏa mãn… một cách kỳ lạ.
Ống kính máy quay dần ổn định. Khi hình ảnh được cố định, mọi người thấy Phong Ngâm đeo găng tay cao su màu vàng, trước mặt cô là một bể nước dài hơn năm mét.
[Cược còn tính không đấy? Tôi vào đây là để xem cô thua cuộc.]
[Livestream nhiều thì chắc chắn phải kiếm tiền. Phong kỹ nữ cũng có ngày hôm nay, đáng đời!]
[Tôi follow chị Phong Ngâm rồi nè!]
“Cược chắc thắng thì tất nhiên là vẫn tính.”
“Tôi á? Tư cách thì không rõ, nhưng gặp đối thủ mạnh thì tôi càng mạnh hơn. Còn anh... chả đáng một đồng.”
“Cảm ơn cưng nha, tặng bé một cái tim nè~”
Phong Ngâm đeo găng tay, thoăn thoắt làm động tác “bắn tim”, rồi lập tức hô lên:
“Có việc rồi! Việc tới rồi!”
“Xoảng xoảng...” tiếng va chạm giữa gốm sứ trong thùng nhựa vang lên loảng xoảng.
“Công việc của tôi đấy, rửa bát.”
“Tôi chọn tính lương theo số lượng. Thường thì công việc kiểu này tính theo ngày hoặc giờ, sau khi rửa xong sẽ có người kiểm tra. Rửa không sạch là bị trừ tiền.”
“Có nhiều khách sạn tổ chức tiệc cưới hay tiệc lớn, khối lượng công việc rất lớn, họ sẽ thuê người làm tạm thời.”
“Ai đang muốn làm thêm mà chưa có mối, có thể cân nhắc thử xem.”
“Tôi không có nhiều thời gian, nên làm nhiều nói ít.”
Ba thùng nhựa trắng to đùng chất đầy đĩa dơ nhớp nháp, đặt sát bên chân cô.
Phong Ngâm không lãng phí giây nào. Cô tranh thủ chút thời gian ít ỏi trước khi buổi tiệc bắt đầu để làm thêm.
Tiền kiếm được chắc chắn không nhiều, nhưng điều cô muốn là... độ hot.
Dù bụng đói cồn cào, cô vẫn ôm lấy một chồng đĩa, bỏ vào bể nước.
[Rửa bát có gì hay mà coi. Đúng là thứ chẳng có tài cán gì thì chỉ có thể dựa vào mấy việc này để gây sự chú ý.]
[Chán thật sự!]
“Muốn câu view á? Ít ra tôi còn có tư cách để làm chuyện đó. Còn các người ghen ăn tức ở thì cũng vô ích thôi.”
“Chán hay không, tôi nói mới tính!”
Dứt lời, tay trái Phong Ngâm cầm đĩa, tay phải bắt đầu lau chùi, động tác không có gì đặc biệt.
Nhưng ngay giây tiếp theo...
Chiếc đĩa đầu tiên bay vụt qua mặt nước như viên đá trượt, nhanh đến mức khiến cả livestream như đồng loạt nhắm mắt.
[Bị điên à! Làm vỡ đĩa thì sao?!]
[Ai lại rửa bát kiểu ném như vậy? Phong Ngâm cô đúng là vì view mà bất chấp rồi đấy!]
Giữa cơn mưa bình luận phẫn nộ, chiếc đĩa tưởng chừng sắp va mạnh vào thành bể bỗng... quay đầu!