Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Tam Nhất cũng chẳng lấy làm lạ. Phong Ngâm đối với anh ta, từ đầu đến cuối vẫn là bộ mặt khó ở đó.

Tính ra anh ta cũng coi như có tình có nghĩa lắm rồi.

Cả hai bước vào văn phòng của chị Trình, quản lý nghệ sĩ.

“Sao giờ mới tới? Cô không biết quý trọng thời gian à?”

Một câu nghiêm khắc như dằn mặt, nhưng chẳng thể lay động được chút cảm xúc nào của Phong Ngâm. Cô mềm nhũn ngồi phịch xuống sofa, không buồn mở miệng.

“Bốp!”

Tiếng tay đập xuống bàn vang lên, chị Trình trừng mắt nhìn cô đầy uy quyền.

“Cô định giữ cái thái độ đó tới bao giờ? Còn tưởng mình là tiểu thư con nhà giàu chắc? Tôi nói cho cô biết Phong Ngâm, bây giờ cô vẫn là người của tôi, tôi sắp xếp gì thì cô phải làm cái đó!”

Cuối cùng thì đuôi hồ ly cũng lòi ra.

“Tối nay có một buổi tiệc trong giới, có vai diễn cô phải giành lấy.”

Tiệc à?

Phong Ngâm vốn dĩ chẳng có chút sức sống nào, nghe đến đó liền ngồi bật dậy, đôi mắt sáng lên hỏi dồn:

“Tiệc nào? Ai chi tiền? Được ăn thoải mái không?”

Ba câu hỏi liên tiếp khiến chị Trình đứng hình tại chỗ, hoàn toàn không ngờ Phong Ngâm sẽ hỏi theo hướng đó.

“Phong Ngâm, cô bớt giả vờ đi. Giờ cô đang nợ ngập đầu, kiếm được đồng nào hay đồng nấy. Tôi giúp cô đấy, biết không?”

“Vai lớn vai nhỏ gì cũng được, miễn là kiếm được tiền. Không thì cô mở livestream trả nợ đi, được không?”

Chị Trình vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, chưa kịp nói hết câu đã bị Phong Ngâm giơ tay cắt ngang.

“Vậy nói địa chỉ đi chứ!”

“Giấu thông tin quan trọng là mất thời gian, nói nhanh... để tôi ghi lại.”

Phong Ngâm từ ghế sofa bật dậy, cầm điện thoại lên, nghiêng đầu nhìn màn hình chuẩn bị gõ chữ. Dáng vẻ nghiêm túc ấy khiến chị Trình quay sang nhìn Lý Tam Nhất.

Ý gì vậy?

Lý Tam Nhất chỉ lắc đầu, anh ta cũng chẳng hiểu nổi.

Có khi cô thực sự chỉ muốn... đi ăn thôi.

Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên trong đầu Lý Tam Nhất, mãi không tan, nhưng anh ta không dám nói ra.

Phong Ngâm trông đầy mong đợi. Đáng lẽ phải vui vì cô chịu hợp tác, nhưng chị Trình lại có chút thấp thỏm trong lòng.

“Cô thật sự đồng ý rồi à?”

Cũng không trách chị Trình nghi ngờ, trước đây Phong Ngâm luôn ngạo mạn, chưa từng nghe theo sắp xếp của công ty.

“Tất nhiên rồi.”

Câu trả lời dứt khoát ấy khiến chị Trình càng thêm hoang mang, nhưng cuối cùng vẫn đọc địa chỉ và thời gian.

“Lý Tam Nhất, cậu đi cùng!”

Vừa nhận được địa chỉ, Phong Ngâm liền quay sang hỏi Lý Tam Nhất: “Có xe không?”

Bị gọi tên bất ngờ, Lý Tam Nhất đứng thẳng người như phản xạ, lớn tiếng đáp:

“Có!”

“Hoàn hảo.”

Phong Ngâm đứng dậy, hỏi thêm một điều quan trọng:

“Phí xăng xe có được hoàn lại không? Có phụ cấp làm thêm không? À đúng rồi, trời nắng thế này, công ty có hỗ trợ nóng bức gì không?”

“?”

Chị Trình nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, rồi không kiềm được mà hét lên:

“Phong Ngâm, cô đang đùa gì thế, đây là công ty cô làm việc mà!”

“Tôi biết chứ. Nhưng ngay cả ăn mày còn chọn trời đẹp để ra đường, tôi lại phải mưa gió gì cũng đi tăng ca, xin chút tiền xăng xe cũng không được sao?”

“Cô nhìn tôi đi, đến mức chuyện dùng tiền để giải quyết tôi cũng không kham nổi, xin ít phí xăng xe mà quá đáng à!”

“Tôi...”

...

“Rầm!” Tiếng cửa đóng mạnh khiến chị Trình đang cầm điện thoại giật mình tỉnh lại.

Vừa rồi... Phong Ngâm đã nói những gì vậy?

Rốt cuộc vì sao chị ta lại gửi cho cô bao lì xì 200 đồng?

Chị Trình nghĩ mãi không ra.

Còn bên ngoài, Phong Ngâm bước đi khí thế, thậm chí còn hào phóng gửi cho Lý Tam Nhất một bao lì xì.

Lý Tam Nhất còn chưa đến bãi đậu xe, nhìn cái bao lì xì 100 đồng trong tay, khó hiểu quay sang hỏi:

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)