“Chị ấy thấy cô lên hot search rồi, lúc đến nhớ cẩn thận một chút.”
Phong Ngâm không trả lời ngay, mà nhìn tên người gọi một lúc, rồi mới đưa điện thoại lên tai, hỏi:
“Xin lỗi, ai vậy ạ?”
“Á... tôi là Lý Tam Nhất mà.”
À... Lý Tam Nhất, người đại diện cũ của nguyên chủ.
Cũng khó trách cô không nhớ ra ngay. Tên này lúc đầu hầu như không có cảm giác tồn tại, hơn nữa trong danh bạ nguyên chủ còn ghi chú linh tinh, bảo sao cô quên béng mất.
Phong Ngâm liếc nhìn đồng hồ, rồi đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì:
“Lý Tam Nhất, công ty có nấu cơm không?”
Một câu hỏi vang lên khiến Lý Tam Nhất ở đầu dây bên kia ngớ người, phải đưa điện thoại ra nhìn lại cho chắc... đúng là Phong Ngâm thật.
“Ờ... hình như có đó.”
“Vậy nửa tiếng nữa tôi tới.”
Tút... tút...
Tiếng ngắt cuộc gọi vang lên, Lý Tam Nhất nhìn chằm chằm vào điện thoại mất một phút.
“Sao nghe cứ như cô ấy chỉ định tới ăn cơm vậy?” Anh ta lắc mạnh đầu, tự nhủ chắc mình nghĩ quá rồi.
Bên này, Phong Ngâm vừa dứt cuộc gọi thì xe buýt cũng dừng trạm. Cô lập tức nhảy xuống, chạy một mạch về phía ga tàu điện gần nhất, bữa tối coi như có hy vọng rồi.
Từ lúc tự cứu mình giữa biển, rồi vác xi măng đi livestream tới giờ, cô chưa ăn nổi hạt cơm nào. Nếu không nhờ chút năng lượng còn sót lại sau khi hệ thống cải tạo, chắc cô đã ngất lăn ra rồi.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Phong Ngâm rút điện thoại ra, sửa lại tên lưu của Lý Tam Nhất.
Từ “Tứ nương nương” đổi thành “Lý Tam Nhất“.
Trong cốt truyện gốc, Lý Tam Nhất là một người có năng lực nhưng không gặp thời, bị vùi dập ở giai đoạn đầu. Sau khi được Phong Doanh Doanh giúp đỡ, anh ta ghi nhớ ơn nghĩa, hết lòng phò tá, trở thành một phần trong đội ngũ hoạch định chiến lược của cô ta, cùng cô ta vượt mọi chông gai.
Cho nên... người này có thể lôi kéo được.
Phong Ngâm không vội, cứ quan sát đã. Nhỡ đâu hai người xung khắc thì sao?
Dù sao thì, thời buổi này vẫn nên tin vào tử vi chút.
Nửa tiếng sau, Phong Ngâm người đầy bụi bặm đứng trước tòa nhà của công ty giái trí Tinh Hỏa, và không ngoài dự đoán, bị bảo vệ chặn lại.
“Không có thẻ thì đừng hòng vào. Nói gì cũng vô ích, đi đi.”
Bảo vệ ở đây đã quen mắt với đủ kiểu người nuôi mộng làm minh tinh, nên khuôn mặt xinh đẹp của Phong Ngâm chẳng hề khiến ông ta xiêu lòng.
“Chú là nhân viên chính thức đúng không? Bên trong... có phát cơm chưa ạ?”
“Cái gì...”
Câu trả lời đã lên tới miệng của ông chú bảo vệ bị thổi bay trong gió bởi câu hỏi của cô. Ông ta nhìn cô đầy nghi ngờ.
Con bé này chiêu trò cũng mới lạ ghê.
“Thôi... gọi điện đi, nhỡ lên rồi người ta không tiếp thì mất công.”
Theo tinh thần tiết kiệm từng đồng, Phong Ngâm gửi cho Lý Tam Nhất một tin nhắn miễn phí.
May mắn là không lâu sau, Lý Tam Nhất đã xuống, kéo cô đi thẳng vào trong.
“Đi nhanh lên, chị Trình đang chờ cô đó. Càng để lâu chị ấy càng cáu.”
“Căng tin... ở hướng này à?”
“Căng tin gì cơ?” Lý Tam Nhất vừa nói xong thì bắt gặp ánh mắt đen láy của cô, trong lòng tự nhiên chột dạ: “Căng tin buổi tối... không mở.”
Phong Ngâm nghe thấy không có cơm, toàn thân như hạ nhiệt áp tức thì.
Lý Tam Nhất lôi cô vào thang máy, không gian chật hẹp khiến anh ta cảm thấy vô cùng gò bó.
Anh ta lảng sang chuyện khác: “Phong Ngâm, trước kia cô có tiền có quyền, nhưng giờ thì không còn gì nữa rồi, hiểu không?”
Ý anh ta là nhắc nhở, nhưng chưa kịp nói gì thêm, thang máy đã “ding” một tiếng đến nơi. Còn Phong Ngâm, bụng đói cồn cào, không thốt một lời.