Phong Ngâm, một đại lão xuyên nhanh nổi tiếng độc mồm độc miệng, mang theo ước mơ nghỉ hưu sớm để mở viện dưỡng lão mỹ nhân, đã xuyên sách và trở thành “pháo hôi cống hiến” vừa mở màn đã vội vàng đăng xuất.
Mở màn đã gánh khoản nợ một trăm triệu? Không sao, vác xi măng, mở livestream, đổi lượt xem lấy độ nổi tiếng.
Bị cả cộng đồng mạng ghét bỏ? Không sao không sao, ba trăm sáu mươi nghề không chê ghét nghề nào, tiền tài lẫn độ nổi cầm đến mỏi cả tay, ai còn quan tâm thiên hạ thích hay không chứ.
Đối mặt với antifan xuất khẩu cuồng ngôn, Phong Ngâm dỗi ngược không chút lưu tình.
“Đừng nói là chửi thằng mặt, nếu nghe không rõ thì để bà đây khắc lên bia mộ cho đọc luôn!”
“Mắc bệnh điên thì liền phát bệnh, trời cũng chả sập được! Tố chất không mạnh, gặp mạnh tự khắc mạnh.”
“Chị đây bẩm sinh cứng đầu, sao có thể nhận thua! Trả tiền, thật ra chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
Kể từ đó, Phong Ngâm áp đảo nữ chính nguyên tác, chiếm sóng hotsearch ngày đêm.
#PhongNgâm khiêng xác trong nhà tang lễ, xác chết sợ quá sống lại#
#PhongNgâm làm nghề thủ công giấy, thật giả khó phân#
#PhongNgâm phá khóa bị bắt ba lần, chuyện gì đằng sau#
#Sốc! PhongNgâm bày sạp vỉa hè bán thứ đó#
...
Sau khi Phong Ngâm nhờ vào chuỗi nghề tay trái “kỳ quái” để trả xong hết nợ và đang chuẩn bị về hưu, một vị ảnh đế hai mươi lăm tuổi, có “thâm niên công tác” hai mươi ba năm bất ngờ chặn đường cô.
“Nhìn tôi xem, có đạt tiêu chuẩn tuyển dụng của cô không?”
Phong Ngâm chớp chớp mắt, nhận lấy chiếc thẻ đen: “Không phải vấn đề có tiền hay không, chủ yếu là... anh phù hợp tiêu chuẩn.”