Chúc Anh Đài sững sờ, hỏi: “Thích một người tại sao phải đến trước cửa nhà nàng ta thả diều?”
Lương Nguyệt khẽ ho một tiếng, nói: “Ta nghe trong hí kịch người ta xướng như vậy.”
Chúc Anh Đài có lẽ đã tự mình tưởng tượng ra rất nhiều tình tiết, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Khóe miệng Mã Văn Tài giật giật, dường như đang nghĩ trên đời này sao có thể có người ngốc nghếch như vậy?!
Chúc Anh Đài ngồi thêm một lúc nữa thì đi. Mã Văn Tài ném quyển “Kinh Thi” trong tay xuống, nói với Lương Nguyệt: “Ngươi nghe vở hí kịch nào vậy? Không phải là tự ngươi bịa ra chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây