Lương Nguyệt nói: “Anh Đài huynh đừng quản ta đến đây làm gì. Chỉ nói xem trong rừng sâu núi thẳm này sao lại có dây thừng quấn lấy ngựa của Anh Đài huynh? Chắc chắn là Vương Lam Điền đã mai phục từ trước. Ngươi thả chậm tốc độ cùng ta quay đầu trở về.”
Chúc Anh Đài sửng sốt, sau đó lại nói: “A Việt, ngươi yên tâm, Vương Lam Điền không dám làm gì đâu. Dù sao đây cũng là trong thư viện, lại là đang diễn tập. Hắn ức hiếp ta quá đáng, ta phải phân thắng bại với hắn, bắt hắn xin lỗi mới được! Nếu ngươi sợ hãi, thì cứ quay về trước đi.”
Chúc Anh Đài nói xong liền chui vào bãi cỏ bên cạnh.
Lương Nguyệt hiếm khi nào không biết phải làm gì như lúc này. Rõ ràng biết tiếp tục đi vào sẽ gặp mai phục, nhưng lại không thể bỏ mặc Chúc Anh Đài một mình! Nhưng mình đi theo, hình như cũng chẳng có tác dụng gì!
“Lương Việt, ngươi có biết tự ý bỏ chạy là tội gì không? Đọc binh pháp đến đâu rồi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây