“Sao huynh cứ nhằm vào đại ca vậy?” Lương Nguyệt nghe hắn nói câu nào câu nấy đều nhắm vào Lương Sơn Bá, trong lòng càng thêm khó chịu.
Mã Văn Tài lại nói: “Lương Sơn Bá chỉ là một tên tiện dân, ta căn bản không để hắn vào mắt.”
Lương Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Nếu Văn Tài huynh cố ý gây sự, muốn cãi nhau, thứ cho ta không phụng bồi.”
Nói xong, Lương Nguyệt xoay người bỏ đi. Mã Văn Tài nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Nguyệt, hung hăng kéo một cái dây leo bên cạnh, kéo đứt cả một đoạn.
Hai người trở về phòng, cũng không nói chuyện với nhau, mãi cho đến lúc sắp đi ngủ, Mã Văn Tài ném một bộ y phục cho Lương Nguyệt, là đồng phục màu nâu, chính là trang phục phải mặc trong tiết võ thuật ngày mai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây