May mà Tuân Cự Bá cũng có ý định giống như Lương Sơn Bá, cũng ở lại, hắn lại là người hoạt bát thú vị, nói mấy câu bông đùa, khiến sự ngại ngùng của Chúc Anh Đài vơi đi không ít.
Vương Lam Điền chạy đến vòng thứ tư thì đột nhiên nằm bẹp xuống đất không chịu dậy, Lương Nguyệt sốt ruột nói: “Vương Lam Điền, ngươi mau đứng lên chạy cho xong đi, ngươi chạy xong rồi ta còn phải về ăn cơm nữa.”
Vương Lam Điền thè lưỡi, thở hổn hển, nói: “Không... Không chạy nổi nữa... Ta... Ta không chạy nữa...”
Lương Nguyệt thấy hắn mệt mỏi như con chó, nghĩ chắc là hắn sẽ không chạy xong nhanh như vậy, bèn nói với mấy người Lương - Chúc là để bọn họ về ăn cơm trước, Lương Sơn Bá đương nhiên không đồng ý, sau đó Lương Nguyệt nói Vương Lam Điền nhất thời cũng không chạy xong, hơn nữa bây giờ với bộ dạng này cũng không thể bắt nạt nàng, chi bằng để bọn họ về ăn cơm trước, sau đó mang một phần từ nhà ăn đến cho nàng, tránh để chờ Vương Lam Điền chạy xong, nàng đến nhà ăn cũng không còn gì để ăn.
Quả nhiên, nàng vừa nói như vậy, Lương Sơn Bá liền miễn cưỡng đồng ý, còn nói mình sẽ quay lại ngay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây