Hắn ta đang mắng chửi, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhất thời không nhớ ra đã từng ngửi thấy ở đâu, lập tức im lặng, sau đó tiến lại gần nơi phát ra mùi hương: “Vẫn là hương thơm của nàng…”
Diệp Thiên Mạch đưa tay vỗ vỗ mặt Chúc Anh Tề, nói: “Bát công tử? Huynh không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chúc Anh Tề lập tức tỉnh táo lại. Mùi hương này chính là mùi hương mà hắn ta ngửi thấy lúc vô tình va vào Thiên Mạch hôm đó…
Hắn ta vội vàng lùi về sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên Mạch: “Sao Diệp cô nương lại đến đây? Đây không phải là nơi mà nàng nên đến… Nàng mau quay về đi.”
Diệp Thiên Mạch ho nhẹ một tiếng, nói: “Huynh chắc chắn là không sao chứ? Nếu huynh muốn ở một mình, vậy ta sẽ không quấy rầy huynh nữa…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây