Diệp Thiên Mạch đang khó xử nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, thì đúng lúc lão bản định phát lòng tốt, bảo người dẫn nàng đến nhà kho ngủ tạm, thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Diệp cô nương?”
Diệp Thiên Mạch nhìn thấy người quen, hơn nữa lại là người quen vừa nhìn thấy nàng liền tránh mặt, không muốn gặp nàng, vậy mà bây giờ lại thản nhiên gọi nàng, nàng không khỏi vui mừng nói: “Bát công tử? Sao huynh cũng ở đây?”
Chúc Anh Tề ho nhẹ một tiếng, nói: “… Mẫu thân ta bảo ta đến thư viện thăm đệ đệ.”
Thật ra chuyện hôm đó khiến Chúc Anh Tề xấu hổ rất lâu, không, có lẽ không phải là xấu hổ, mà là vào khoảnh khắc đó, hắn ta bỗng nhiên ý thức được rằng, nữ tử mà hắn ta ngưỡng mộ từ trước đến nay lại là nữ nhân thế này…
Điều này khiến Chúc Anh Tề không khỏi nhớ đến người trong lòng của mình… Cho nên ngoài xấu hổ ra, lại là cơn ác mộng vào ban đêm, là những chuyện và những người không thể nào quên được - những chuyện và những người mà hắn ta cho rằng bản thân đã quên từ lâu, vậy mà lại bất chợt hiện lên trong đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây