Ngọc Vô Hà nghe vậy, cả người mềm nhũn, nếu không có Lương Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, e rằng nàng ta đã ngã xuống đất rồi.
Nàng ta cười khổ hai tiếng, như đang hỏi Lương Nguyệt, lại như đang tự hỏi chính mình: “Nàng ấy không muốn gặp ta... ha ha, mọi người đều bảo ta quay về... Có một số nơi ta không nên đến. Có một số nơi ta lại không nên đi. Đến cũng không được, đi cũng không xong. Thiên hạ này không còn chỗ cho ta dung thân. Ta làm gì cũng sai... đều sai...”
Nói xong, Ngọc Vô Hà cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước vào kiệu.
Lương Nguyệt kêu lên một tiếng, lúc này, Trần Tử Tuấn ở phía sau đã quát lớn: “Lương Việt! Ngươi muốn làm gì?!”
Lương Nguyệt nhìn chiếc kiệu đang khuất dần, thở dài nói: “Ta không muốn làm gì cả...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây