Lương Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn theo bóng lưng Mã thái thú khuất dần.
“Văn Tài huynh, huynh đừng buồn nữa.” Bản thân Lương Nguyệt không có phụ mẫu, nên nàng không biết phải an ủi Mã Văn Tài như thế nào.
Mã Văn Tài bỗng nhiên cong môi cười, ánh mắt khó hiểu, nói: “Nàng thấy ta buồn sao?” Ánh mắt hắn lóe lên, nói tiếp: “Sau khi mẫu thân ta qua đời, ngôi nhà đó đã không còn là nhà của ta nữa. Tiểu Nguyệt... Sau này chúng ta ở bên nhau, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ uất ức nào, cả đời này chỉ có mình nàng, những ấm ức mà mẫu thân ta phải chịu, ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu đựng.”
“Đây là do huynh tự nói đấy nhé.” Lương Nguyệt đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn cảm động.
Mã Văn Tài nhìn Lương Nguyệt mặt đỏ bừng, đột nhiên nhận ra dạo gần đây nàng cao lên trông thấy, dáng người cũng có vẻ phát triển hơn...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây