Thế là, Lương Nguyệt liền nhờ lão bản quán trọ lấy một ít sữa dê. Lão bản này không có nuôi dê, nhưng thấy đứa bé thật sự đáng thương, bèn chạy đến nhà một người quen xin một bát sữa dê.
Nhóc con có lẽ là thật sự đói lắm rồi, ừng ực mấy cái đã uống hết sữa dê, khóe miệng còn dính đầy bọt sữa trắng xóa. Lương Nguyệt nhìn thấy vô cùng yêu thích, bèn ôm trong ngực không trả lại cho nam nhân kia.
Nhân lúc Lương Nguyệt cho đứa bé uống sữa, Tuân Cự Bá lại hỏi chuyện nam tử kia.
Nam tử thở dài một tiếng, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho hai người nghe, hóa ra hắn ta là một người thợ mộc, hai năm trước cưới thê tử là Dư thị, hai người cầm sắt hòa minh, ân ái hòa thuận, sau khi Dư thị sinh con, liền muốn cùng hắn ta đến thành Hàng Châu mua một tấm vải về may quần áo cho con.
Hôm đó, hai người gửi con cho nhà hàng xóm trông nom, rồi cùng nhau vào thành. Lúc đó tình cờ gặp được một vị khách quen thường xuyên mua đồ gỗ của nam tử trong tiệm vải, Dư thị liền khuyên người thợ mộc hãy đi bán hàng trước, còn mình ở lại tiệm chọn vải. Không ngờ chỉ một lần xa cách như vậy, lần gặp lại sau đó lại là âm dương cách biệt!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây