Lúc này, Vương Trác Nhiên trong phòng lại kêu lên, Lương Nguyệt nhân cơ hội nói với Lương Sơn Bá vài câu qua loa, còn làm một động tác cố lên. Lương Sơn Bá không tiện đẩy Lương Nguyệt ra nữa, trong lòng lại thầm nghĩ A Việt thật sự là rất hiểu mình…
Có lẽ là kỹ thuật xoa bóp của Lương Nguyệt không tệ, Vương Trác Nhiên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lương Nguyệt liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nhưng không chắc chắn bản thân tiếp xúc trong thời gian ngắn như vậy có bị lây bệnh hay không, cho nên quyết định ra ngoài hóng gió một lát, sau đó lại tiếp tục đến tiếp xúc với Vương Trác Nhiên!
Lương Sơn Bá tưởng nàng đi nghỉ ngơi, bèn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, còn nói muốn đưa Lương Nguyệt về phòng. Lương Nguyệt cười ha hả nói mình muốn đi dạo một lát, kêu Lương Sơn Bá tự mình trở về đi.
Đêm khuya se lạnh, trăng tròn như chiếc đĩa. Lương Nguyệt một mình đi trong thư viện, nhìn cái bóng bị kéo dài dưới chân, cô độc chỉ có một mình, trong lòng chợt dâng lên một tia buồn bã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây