“Cái chày gỗ, cái chày gỗ đánh uyên ương!” Lương Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên lại cười khúc khích, “Không đúng không đúng, cái chày gỗ bây giờ thích ta, ta cũng thích cái chày gỗ...”
Mã Văn Tài không hiểu một chữ nào, chỉ cảm thấy nha đầu này đang nửa say nửa tỉnh, may là chỉ nói nhăng nói cuội chứ không có múa may loạn xạ.
Hắn thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng có chút đáng yêu, bèn cúi người xuống véo mũi Lương Nguyệt, nói: “Xem lần sau nàng còn dám uống rượu nữa không.”
Lương Nguyệt lại nhân cơ hội ôm lấy cánh tay hắn, nửa quỳ trên giường, vùi cả đầu vào cổ hắn, nói: “Ta thích cái chày gỗ.”
Lúc này Mã Văn Tài đã nghe rõ, nhíu mày, nói: “Nói rõ ràng, ai là cái chày gỗ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây